Phó Nhiễm nhún nhún vai.
“Cho nên, uống nước , nhưng một hớp một hớp.”
Phó Nhiễm đưa tay đè bụng , La Văn Anh thấy động tác của cô liền thở dài.
“Cô uống cũng ít nhỉ?”
Phó Nhiễm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc La Văn Anh.
“Thói quen .”
La Văn Anh cũng đang vốc nước lạnh để rửa mặt.
Cuối cùng Phó Nhiễm cũng ý thức La Văn Anh là một cô gái mạnh mẽ, cô dựa bồn rửa tay, đem khăn giấy đưa cho La Văn Anh.
“Ca ca ? Tại tự ứng phó, để cô tiếp khách?”
La Văn Anh nhếch môi.
“ là sếp, là nhân viên.”
Phó Nhiễm sự mất mát trong đôi mắt cô.
“Văn Anh, vẫn hiểu , gia thế và thành tích học tập của cô vô cùng , tại vì mà nhiều chuyện như thế ?’’
“Coi như là thử thách?”
La Văn Anh gật đầu một cái.
“Rất nghiền.”
Phó Nhiễm bật .
Mặc dù uống ít nước, nhưng đối phương vẫn tỏ thái độ gì là chắc chắn, đại sảnh, cô đụng La Văn Anh, cô chếnh choáng say, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Phó Nhiễm dìu cô bên đường, ánh đèn đường hắt lên mặt, cho tâm thần them hỗn loạn.
Phó Nhiễm bộ dáng của La Văn Anh, trong lòng khỏi khó chịu.
Tỏ mạnh mẽ mặt , cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Một chiếc xe màu đen nhanh chóng tiến gần, Minh Tranh nghĩ tới Phó Nhiễm cũng ở đây, thấy cô khom lưng, vẻ khó chịu, trong lòng liền khẩn trương.
“Tiểu Nhiễm, em chứ?”
Phó Nhiễm cảm thấy bụng căng.
“ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-624.html.]
Minh Tranh đành lòng cô Thành Hữu chống đỡ cục diện .
“Đi, đưa em về.”
La Văn Anh trơ mắt dàn ông lướt qua cô bước đến bên cạnh Phó Nhiễm, dày quặn lên đau thắt, Phó Nhiễm vung tay.
“Em thật sự việc gì, Văn Anh uống nhiều, đưa cô về , em thể tự lái xe về nhà .”
Minh Tranh vẫn yên lòng.
Phó Nhiễm lấy chìa khóa từ trong túi xách .
“Em hề uống một ngụm rượu nào.”
Cô với La Văn Anh tạm biệt , đó thẳng tới bãi đậu xe.
Minh Tranh mở của bên ghế phụ , La Văn Anh thắt dây an . Anh khởi động xe, ánh mắt qua kính chiếu hậu, thấy xe của Phó Nhiễm rời .
“Sao uống nhiều thế?”
Cô mệt mỏi,
Minh Tranh nghiêng đầu La Văn Anh, cô dựa đầu thành ghế, nhắm mắt , Minh Tranh nghĩ cô thoải mái, lập tức gì nữa.
Thật vất vả mới đến Chủ nhật, Phó Nhiễm đem chuyện xử lý cho xong xuôi thì cũng đến cuối ngày, càng ngày, cường độ công việc càng tăng, ép cô tới mức thở nổi.
Đứng ở tầng cao nhất của MR, chỉ thấy Minh Thành Hữu ở cao, hôm nay xem , hóa là ở nơi cao thì cũng việc cao hơn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Phó Nhiễm sắc mặt bình thường trở .
HànTuyển cũng , chỉ . “Sếp, về thôi.”
Phó Nhiễm bảo gọi tên cô, nhưng vẫn cố ý gọi cô là “Sếp”.
Cô kéo cửa chớp , bọn họ theo Minh Thành Hữu từ đó đến nay, mặc dù cô tiếp quản MR, nhưng cũng thể bằng .
“Anh về , hôm nay còn xử lý them một vài việc nữa.”
“Được.”
Hàn Tuyển xoay bước , Phó Nhiễm cầm áo khoác ghế lên, cầm chìa khóa xe ngoài.
Một chiếc xe BMW trắng chạy vụt , Phó Nhiễm điều chỉnh gương xe, chạy về phía Tây, tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh. Nắng chiều chiếu rực rỡ, Phó Nhiễm đạp chân ga tới mức cao nhất, xe của cô tựa như một ngọn lửa đang rực cháy lao nhanh đường. Tốc độ nhanh, cho cảnh vật xung quanh như một đường thẳng phân chia bởi một vệt màu trắng.
Phó Nhiễm mở nhạc lên, dường như sợ âm thanh đủ to, cô vặn volume hết cỡ. Mặc dù như thế, vẫn thể che giấu tâm tình đang kích động của cô, trái tim kích động như nhảy khỏi lồng ngực, cô nẵm c.h.ặ.t t.a.y lái để điều khiển cho xe khỏi chệch hướng ngoài.
Cô chạy xe tới một biệt thự, tường màu đỏ trong màn đêm thật chói mắt, hai cánh cổng sắt nặng nề kéo , cô lái xe chạy , cánh cổng đóng , về nơi xa, thật sự một dấu vết gì.
Bên trong vườn, hai đứa trẻ đang chơi đùa, lớn hơn một chút là trai, còn cô bé phía là em gái, là một tiểu công chúa đáng yêu.
Vườn hoa đang vườn cắt tỉa, còn các bảo mẫu thì đang xoay quanh hai đứa bé.