Anh đưa tay khẽ vuốt đầu cô. “Thời điểm đưa phòng cấp cứu, một chút ý thức còn sót cũng tan biến, Phó Nhiễm.” Anh cụng trán trán cô.
“Đêm đó, là lời tạm biệt của với em, chỉ đêm đó, đầu óc thanh tỉnh, nhớ cả việc hai chúng khiêu vũ, ôm em giường, một lúc thì còn sức lực nữa, lúc tay buông thõng xuống, , đến lúc rời xa em.”
Chuyện xảy gần nửa năm, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó, trong lòng cô vẫn nhịn mà đau đớn, cô đưa tay nắm chặt áo sơ mi của .
“Em đẩy một cái, thấy bất động, lúc em cũng rằng…”
Anh đưa tay hiệu cô dừng . Phó Nhiễm dựa đầu lên vai . “Thời điểm đó cũng giải phẫu , chuyện về an bài thế nào?”
“Trước đó, chuyện với Duật Tôn, nếu một ngày thể tìm trái tim thích hợp, kịp an bài chuyện , thì để tới thông báo cho em, chỉ sợ hù dọa tới em mà thôi.”
Quả thật, nếu Sanh Tiêu đưa cho cô chiếc điện thoại , chừng cô điên mất .
Lúc đó, ý thức của dường như bay ngoài, dường như thấy Phạm Nhàn. Là một vụ cướp giật, giành giật sự sống, cũng là một sự luân hồi mà thôi.
Ra khỏi cửa, mỹ nữ như mây.
Tuy là như mây, chỉ một .
“Thật quá.” Phó Nhiễm thì thầm.
“Sắp đến .” Anh đàng hoàng một câu.
“Dĩ nhiên, em .” Phó Nhiễm tươi , nhắm mắt .
Xe chạy thật nhanh, cô nữa bảo dừng xe bên đường, chọn một nơi vắng vẻ và yên tĩnh, cô định xuống xe.
Anh đưa tay kéo cô . “Hôn một cái.”
Cô hôn lên má một cái, lúc mới cho cô .
Ngày hôm , Phó Nhiễm đến MR, Hàn Tuyển đem tất cả tài liệu lien quan đến cho cô, hiện tại, việc duy nhất chính là chờ đợi tin tức.
Tập đoàn Hào Khôn.
La Văn Anh lang thang mạng tin tức, hạng mục trượt khỏi tay Hào Khôn, nội bộ MR chia hai, đôi bên tranh chấp khá kịch liệt.
Cô đưa tay chống má, thất thần.
Minh Tranh mở cửa nhưng cô vẫn thấy, cho đến khi chống tay lên bàn, nghiêng cô, hỏi. “Đang cái gì?”
La Văn Anh sợ mất hồn, nhanh chóng tắt trang web đang xem, vội . “Em tra chút tài liệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-650.html.]
Minh Tranh thấy cô xem gì, nhưng cũng .
Anh đưa tay trong túi, móc một hộp trang sức, đưa cho cô. Cô đang mở tài liệu xem, thấy đưa tới, cô ngẩng đầu lên, nghi ngờ . “Đây là?”
“Gần đây thấy một stye mới, , hợp với
La Văn Anh chăm chú cái hộp, đưa tay cầm lên, lòng bàn tay run rẩy, đập mắt cô, là một đôi hoa tai bạch kim. Mặc dù chuẩn tâm lý, nhưng vẫn nén sự thất vọng. “Sao đột nhiên tặng quà cho em?”
Minh Tranh gác chân trái lên. “Hạng mục , em hao tổn nhiều tâm tư.”
Không đề cập tới thì thôi, nhưng khi nhắc tới cô cam lòng. La Văn Anh giận tái mặt, coi cô là gì, định đ.ấ.m thêm cho cô một nhát nữa ? Biết rõ cô đặt bao nhiêu tâm huyết trong đó, nhưng thoải mái nhường để cô cơ hội thể hiện, giờ cầm quà tới tặng cô là ý gì đây?
La Văn Anh trả cho . “ cần.”
“Tại , thích ?” Minh Tranh theo lời của Tiểu Chu, phụ nữ đều thích trang sức.
La Văn Anh thèm ngẩng đầu lên. “ thiếu những thứ .”
Minh Tranh đưa mắt , thấy cô đến nước , cầm hộp trang sức lên, bước ngoài.
Vừa vặn lúc đó Tiểu Chu bước . “Minh tổng.”
Minh Tranh cầm hộp trang sức đưa cho cô. “Cô cầm .”
Tiểu Chu bắt ép cầm hộp trang sức, ngơ ngác về phía La Văn Anh, đợi đến khi mở mới thấy một đôi bông tai. “Đây là trang sức mà Minh tổng chọn cho ?”
La Văn Anh nhức đầu, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn. “Đem tài liệu đến đây, nếu việc gì thì .”
“Cậu cầm
“Mình thích.” Giọng La Văn Anh chút kích động. “Cho thì cầm .”
Tiểu Chu , liên tục gật đầu, vui mừng, cầm hộp trang sức ngoài.
Cửa phòng việc đóng , tâm tình của cô càng lúc càng phiền não.
Đã kết quả của hạng mục, bên trúng thầu là tập đoàn MR đang trong thời kỳ phân nhánh, càng cho giật , đó là phương án của Phó Nhiễm thành công.
Hàn Tuyển tin tức như thế, nghĩ lỗ tai hỏng nên nhầm, Phó Nhiễm cầm lấy các tài liệu liên quan, đưa cho , lúc mới dám xác nhận thông tin đó là chính xác.
Minh Vanh tới phòng việc chúc mừng, cũng sự mất mát gì.
“Cuối cùng MR cũng nắm , Phó Nhiễm, chúc mừng em.”
“Cám ơn.”