“Sao, thể như thế ?” Phó Nhiễm kinh hãi, điện thoại trong tay bất ngờ vang lên, cô bước xa điện thoại.
“Alo.”
Đầu dây bên chỉ để hai chữ. “Lên xe.”
Thật, thật đúng là .
Phó Nhiễm vẫn còn đang mặc đồ ở nhà, cô Triệu Lan. “Mẹ, là một bạn của con, con ngoài việc một chút.”
Triệu Lan bất động tại chỗ, Phó Nhiễm đưa tay ôm lấy con, Triệu Lan thấy thế, xoay . “Vậy con mau , để Hãn Hãn ở nhà cho chăm sóc.”
Phó Nhiễm , cũng đồ, liền khỏi cửa.
Lúc bước , c qua gương chiếu hậu, thấy Triệu Lan vẫn dõi theo, cô vội vàng nhanh chóng chui trong xe, ánh mắt chằm chằm kính chiếu hậu. “Mẹ ở trong nhà ?”
“Ừ, gần đây ở Y Vân thủ phủ, em chăm sóc con.”
Anh đưa ngón trở lên xoa vùng giữa hai lông mày, . “Em yên tâm khi giao Hãn Hãn cho ?”
Phó Nhiễm nghiêng đầu, dựa vai . “Thời điểm em ở bệnh viện, chăm sóc em, em tin tưởng .”
Anh hề gì nữa.
Phó Nhiễm đưa tay đẩy đẩy . “Ai cho phép tới cửa nhà? Nói chừng bên ngoài nhà báo quen thì ?”
“Anh tới con một chút.”
Phó Nhiễm tươi, nũng. “Sao là đến thăm em?”
Anh tiến tới bên cạnh cô, miệng ghé sát tai cô và nhỏ một câu.
Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, đưa tay đánh lên chân . “Hạ lưu.”
Triệu Lan ngoài, cổng theo bóng dáng của chiếc xe, bà tận mắt thấy Phó Nhiễm bước lên chiếc xe đó.
Ánh mắt bà rơi Hãn Hãn, lúc , chị Nguyệt và “Phu nhân, điện thoại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-660.html.]
Triệu Lan vỗ nhẹ lưng cháu. “Vào nhà thôi, đóng cửa cho kỹ .”
Trở phòng khách, một tay Triệu Lan ôm cháu, một tay nhấc điện thoại lên. “Alo.”
Giọng của Lý Vận Linh chút suy yếu, ngờ nhận điện thoại là Triệu Lan. “Sao bà mang Hãn Hãn tới bệnh viện?”
Triệu Lan dường như , cương quyết . “ sợ tiểu Nhiễm , sẽ trách chúng .”
“Hừ.” Lý Vận Linh lạnh. “Hiện tại cũng chừng bà đang ôm cháu ruột của , bất kể nó trách trách, thừa dịp nó ở nhà, mang kiểm tra sẽ ai .”
Triệu Lan ôm chặt Hãn Hãn lòng, bởi vì đau nên bé rống lên, Triệu Lan đành lòng, Lý Vận Linh nhân cơ hội mà tiếp. “Đây là đề phòng ngộ nhỡ mà thoi, nếu thật sự Hãn Hãn là m.á.u mủ của bà thì bà thương yêu cháu vẫn còn kịp mà cũng là bà nội của Hãn Hãn, tâm tình của bà chẳng lẽ hiểu ?”
Triệu Lan thấy thế, gật đầu một cái. “Vậy cũng , hôm nay Tiểu Nhiễm ngoài chắc cũng thể về sớm .”
“ sẽ bảo chú Vương tới Y Vân thủ phủ.”
Triệu Lan cúp điện thoại.
Hãn Hãn đến đỏ bừng cả mặt, chị Nguyệt vội cầm bình sữa tới. Triệu Lan ôm lấy cháu bước tới ghế sa lon, đưa tay vuốt ve gương mặt non nớt của cháu. “Bảo bối, đừng trách bà nội.”
Trong lòng bà tự nhủ, nhất định, Hãn Hãn nhất định là con của Thành Hữu.
Lúc Phó Nhiễm trở Y Vân thủ phủ cũng qua giờ cơm tối, mới bước phòng khách liền tiếng của con trai, Triệu Lan ôm chặt cháu, vẻ mặt thương yêu, trong mắt ẩn chứa sự áy náy.
“Mẹ, Hãn Hãn ?”
“Mẹ, cũng , thể là ngủ ngon giấc.”
Từ trong tay Triệu Lan, Phó Nhiễm ôm lấy con. bên cạnh. Vốn là xét nghiệm ADN nhất định lấy máu, nhưng Lý Vận Linh cố ý, khi lấy máu, Hãn Hãn ngừng, lẽ bé hoảng sợ.
Phó Nhiễm đưa tay vỗ vỗ lưng con. “Hãn Hãn ngoan, đừng , đừng nữa, đây!”
Triệu Lan khẩn trương siết chặt gấu áo, sợ phát hiển a điều gì bất thường,Hãn Hãn đến mức khản cả tiếng, lòng bà đau từng cơn. Triệu Lan hối hận ngừng, Phó Nhiễm đầu , thấy bộ dạng lo lắng của bà liền . “Mẹ, , trẻ con rống là bình thường, cần lo lắng.”
Triệu Lan ghế salon, Phó Nhiễm cầm tay con lên miệng khẽ hôn, cô chợt thấy một vết đỏ nhỏ ngón tay của con.
Ngón tay cô run rẩy, cô nghĩ nhất định chuyện gì xảy , cầm tay con lên, kỹ thì thấy đó là dấu của một lỗ kim.
Trong mắt cô hiện lên sự chua xót, con đến đỏ cả mặt, trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Triệu Lan như đống lửa, lúc cô thì Hãn Hãn còn , cô thể xác định, cái nốt kim xuất hiện khi cô khỏi nhà.