Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 665

Cập nhật lúc: 2025-05-11 15:30:44
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hãn Hãn.”

 

 

Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xe, Phó Nhiễm vội chạy tới, Tiêu quản gia liền đẩy cô một cái, đó xe, tiện tay đóng cửa .

 

Chú Vương thấy thế, vội vàng đạp chân ga lái xe .

 

“Mẹ, Hãn Hãn!”

 

Phó Nhiễm chôn chân tại chỗ, đuổi theo cũng kịp nữa , cô chạy theo hơn 10m, như rút cạn sức lực, sức cùng lực kiệt, đôi chân chống đỡ liền ngã xuống.

 

Mặc dù cô đề phòng Lý Vận Linh , nhưng thể nghĩ thể chuyện như thế , tình huống , thật khó mà phòng ngừa .

 

Chị Nguyệt cũng ngẩn ngơ, vội bước nhanh đến, nâng Phó Nhiễm dậy. “Thiếu phu nhân.”

 

Phó Nhiễm dùng sức hất tay chị , cô bước nhanh về phía chiếc xe, mở cửa , mau chóng khởi động xe tăng tốc đuổi theo. Mười ngón tay nắm chặt, mặt cô một mảnh m.ô.n.g lung vì nước mắt.

 

Lý Vận Linh Hãn Hãn , bà khẩn trương . “Chạy nhanh lên.”

 

Tiêu quản gia phía , vội . “Phu nhân, bà đừng nóng vội, thiếu phu nhân sẽ đuổi kịp .”

 

“Hãn Hãn ngoan, đừng , bà nội cũng chỉ cho con mà thôi.” Lý Vận Linh ngừng đưa tay vỗ lưng cháu. “Ngoan nào, , tất cả Minh gia đều là của con.”

 

Chú Vương lái xe thật nhanh, Phó Nhiễm đưa tay lên gạt nước mắt, cô đạp chân ga, bàn tay nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh lên, Hãn Hãn là m.á.u thịt của cô, ai cũng cho phép mang con hết.

 

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phó Nhiễm càng vội vàng hơn, mắt thấy xe tiến Minh gia, cổng sắt cũng đóng , cả cô như mất hồn, dừng xe sát ven đường.

 

Chuông điện thoại vang lên một nữa.

 

thèm xem thử ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.

 

“Phó Nhiễm.”

 

Nghe giọng của , mắt cô đỏ lên, đưa tay che mặt, gục lên tay lái. “Thành Hữu, Minh Thành Hữu.”

 

Anh cất cao giọng hỏi. “Em ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-665.html.]

“Hãn Hãn, Hãn Hãn cướp .” Phó Nhiễm xong câu , liền gì nữa, cô ngẩng đầu cánh cổng đóng chặt của Minh gia, cô thất hồn lạc phách, đẩy cửa xe bước xuống, bên tai cô vẫn còn vang vọng tiếng kêu của . “Phó Nhiễm, Phó Nhiễm.”

 

Cô chạy nhanh tới bên cửa sắt, Lý Vận Linh và Tiêu quản gia bước trong nhà, Phó Nhiễm đưa tay nhấn chuông, nhưng bên trong thấy ai bước , cô nhấn hoài buông.

 

Có thể trong nhà chịu nữa, Tiêu quản gia mở cửa, nhanh chóng bước ngoài, Phó Nhiễm đưa mắt về phía phòng khách, nhưng hề thấy bóng dáng của Lý Vận Linh.

 

“Thiếu phu nhân, cô nên trở về nhà .”

 

“Tiêu quản gia, bà cho

 

Tiêu quản gia khó xử. “Kể từ khi Tam thiếu , phu nhân đau khổ , giờ chỉ còn cháu nội. Thiếu phu nhân cuộc sống riêng của , tại để cho phu nhân nuôi cháu nội? Đây cũng là một cách phu nhân tưởng nhớ đến con trai.”

 

“Tiêu quản gia, chẳng lẽ bà hiểu Hãn Hãn đối với ý nghĩa như thế nào ?” Đôi mắt cô hiện lên sự khó tin chằm chằm Tiêu quản gia, cô tiếp. “Hãn hãn là con của , là đau đớn một ngày một đêm mới sanh !”

 

Tiêu quản gia thở dài. “Rồi thiếu phu nhân sẽ con riêng của , nếu tiểu thiếu gia theo phu nhân sẽ gặp khổ sở gì, thiếu phu nhân cứ yên tâm.”

 

“Đây là các tự cho là đúng ?” Đôi tay cô nắm chặt song cửa. “Dù con chăng nữa, Hãn Hãn cũng chỉ một mà thôi, chẳng lẽ các chia cách con chúng ?”

 

Tiêu quản gia thể phản bác , một hồi lâu , bà cụp mắt xuống. “Phu nhân chỉ cho cô.”

 

Phó Nhiễm nhếch môi châm chọc. “ nếu bản xét nghiệm ADN kết quả Hãn Hãn là con của Thành Hữu, hôm nay chắc các coi và Hãn Hãn là dưng nước lã ?”

 

Tiêu quản gia giật . “Thiếu phu nhân, cô ?”

 

“Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu để cho , để nhớ đến , thật sự nghĩ tới việc các đem bắt Hãn Hãn ngay giữa ban ngày ban mặt.”

 

Minh gia luôn lấy đạo nghĩa trọng, luôn vẻ thanh liêm, chính trực, hóa đây cũng chỉ là lời suông mà thôi.

 

Cửa phòng khách mở , Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vườn hoa, Hãn Hãn mệt liền ngủ gục vai của bà. Lý Vận Linh giao cháu cho bảo mẫu . “Làm cái gì đó, mau trông Hãn Hãn .”

 

Tiêu quản gia thấy thế liền vội vàng mất.

 

“Mẹ.”

 

cô.” Lý Vận Linh trực tiếp cắt lời cô. “Chỉ khi Thành Hữu ở đây, mới là của cô.”

 

Sắc mặt Phó Nhiễm che giấu sự buồn bã, mặc dù đây là lời thật lòng của Lý Vận Linh, nhưng cô vẫn tránh một con đau trong lòng. Cô trầm mặc một lúc, đó với giọng kinh ngạc. “Vậy theo ý của , Hãn Hãn cũng là cháu trai của ?”

​​​​​​

Loading...