“Cái giống , Hãn Hãn quan hệ m.á.u mủ với Thành Hữu, Thành Hữu còn, cô đối với chúng cùng Minh gia, cũng còn quan hệ gì nữa .”
Phó Nhiễm nắm chặt song cửa, Lý Vận Linh chuyện thẳng thắn như , cô gì cũng .
Thật đúng là, quan hệ giữa với thật quá lạnh nhạt.
Lý Vận Linh đầu , trứng mắt với cô. “Giờ ôm Hãn Hãn lên lầu ngủ đây, cô cũng về , sẽ đem Hãn Hãn giao cho cô .”
“Mẹ sợ, chuyện lan ngoài ? Một khi tới tòa án, Hãn Hãn cũng sẽ giao cho con nuôi.”
Lý Vận Linh trưng bộ mặt khinh thường. “Cứ thử , tin đồn và tiếng tăm của cô bên ngoài như thế nào, chẳng lẽ cô thấy ? Cô còn cho cả thành phố đều chuyện , cô sợ mang tổn thương tới cho Hãn Hãn ?”
Nói xong, Lý Vận Linh thèm cô, xoay sải bước rời .
Phó Nhiễm hai tay nắm chặt song cửa, dùng hết sức lực mà lay cánh cổng, miệng kêu to. “Mẹ, trả Hãn Hãn cho con, , đừng ! Mẹ!”
Tiêu quản gia ôm Hãn Hãn ở phòng khách, bé tiếng gào lớn, kinh sợ, hai tay vùng vẫy, rống lên, Lý Vận Linh trừng cô. “Cô còn hù dọa Hãn Hãn nữa ?”
Phó Nhiễm thấy con mà đau lòng, cô đưa tay lên che tiếng nấc, thấy Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn trong lòng, bước nhà, cánh cửa dần dần khép mắt cô, cổ họng cô nghẹn ngào, đau đớn, cô hô to. “Hãn Hãn…”
Cô chạy đến tường rào, trong mắt cô, là hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đóng chặt .
“Nhất định lớn chuyện như ?” Phó Nhiễm lẩm bẩm một , cô coi Lý Vận Linh như , mà… nhất định khiêu chiến như ? Hãn Hãn, cô tuyệt đối sẽ bỏ qua cho chuyện .
Lý Vận Linh bế cháu lên lầu, nhưng hình như bé quen, mãi ngừng, tầm một tiếng , một cuộc điện thoại gọi tới Minh gia.
Tiêu quản gia tiếp điện thoại, đó vội vàng đưa cho Lý Vận Linh.
“Alo.”
“Alo , xin hỏi, bà là của Minh Kình Hãn?”
Lý Vận Linh giao bé cho Tiêu quản gia. “Vâng, đúng .”
“Minh Kình Hãn mới tiêm phòng sáng nay, ở theo dõi thêm hai tiếng ? Sao các mang cháu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-666.html.]
Giọng của y tá vang lên. “ Hai tiếng còn ở bệnh viện uống thuốc nữa mới thể , các thế là vô trách nhiệm.”
Lý Vận Linh nhíu mày. “Cái quan trọng, hiện tại tiêm xong ?”
“Cháu bé hiện giờ rống lên ? Nếu phản ứng gì thì , nhưng nếu cứ hoài thì nên chú ý, sức khỏe của con nít là thể qua loa .”
Lý Vận Lình mặt cháu tới mức đỏ lên hết, lòng lo lắng. “Sau khi trở về, cháu cứ suốt, giờ ?”
“Còn mang bé tới bệnh viện? Nhất định uống thuốc.”
“Được.” Lý Vận Linh rối loạn “Mau, mau gọi tài xế tới bệnh viện lấy thuốc.”
“Tốt nhất bà nên ẵm bé tới bệnh viện, lẽ do phản ứng phụ nên mới , thể thích hợp sẽ cháu nhức đầu, nhưng cháu còn nhỏ nên .”
Lý Vận Linh gật đầu ngừng, cúp điện thoại, đó gọi Tiêu quản gia.
“Phu nhân.” Tiêu quản gia chút hoài nghi. “Chúng nên đề phòng, mà họ điện thoại nhà chúng ?”
“Ban đầu, Phó Nhiễm ghi hai điện thoại.” Lý Vận Linh vội vàng ôm lấy Hãn Hãn. “Bà xem bé thành như thế , nhất định là do chịu ở bệnh viện quan sát, bà mau bảo chú Vương chuẩn xe, chúng tới bệnh viện.”
Tiêu quản gia ngoài, còn thấy Phó Nhiễm nữa.
Chú Vương lái xe mang tới bệnh viện, Phó Nhiễm trong một chiếc taxi, cô với bên điện thoại. “Mộ Mộ, cảm ơn cô ý tá đó.”
“Xin hỏi, bây giờ chúng
Phó Nhiễm tắt điện thoại. “Đi theo chiếc xe đằng .”
Bên biệt thự, Minh Thành Hữu vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy xuống lầu, qua phòng khách liền gặp Duật Tôn cùng Mạnh Sanh Tiêu. Duật Tôn giao hai đứa trẻ cho Sanh Tiêu, bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu. “Đi thế?”
Anh giơ cao chìa khóa xe lên, . “Về nhà.”
Duật Tôn nhướng mắt lên. “Không là còn nuôi một thời gian nữa ?”
Lúc Minh Thành Hữu đổi giầy xong, bóng dáng cao lớn ngoài cửa, . “ Vợ yêu và con trai tớ khác khinh thường, tớ còn thể ngẩn ở đây ?”
Duật Tôn liền , chuyện gia đình của Minh Thành Hữu cũng nhiều lắm. Nghe tiếng xe thể thao gầm rú lao ngoài, tăng tốc độ, chiếc xe như một mũi tên, lao vút qua cánh cổng của biệt thự.