Lý Vận Linh sốt ruột mang Hãn Hãn đến bệnh viện, từ xa liền thấy y tá chờ ở sảnh lớn. Tiêu quản gia bế Hãn Hãn xuống xe, y tá cũng nhận , vẫn là Tiêu quản gia tiến lên hỏi.
"Xin hỏi chỗ tiêm phòng cho trẻ con như thế nào?"
Y tá cúi đầu xem xét Hãn Hãn trong lòng bà. "Là nãy thông báo ? Là đứa bé phản ứng với thuốc tiêm phòng?"
"
"Nhanh theo ." Y tá xong đưa tay ôm lấy đưa bé .
Lý Vận Linh để ý, đưa tay ngăn y tá . " và Chủ nhiệm Vương của bệnh viện cô quen , bà ?"
Y tá lắc đầu . "Chủ nhiệm Vương nghỉ ngơi trong phòng, ngài là trưởng khoa nhi?"
Lý Vận Linh chút buông lỏng. "Làm phiền cô dẫn chúng ."
"Vâng." Y tá mang theo hai xuyên qua đại sảnh.
Tới cửa thang máy, một phụ nữ mặc đồ y tá như cô từ trong thang máy , gặp ở cửa, vẻ mặt ngẩn . "Tiểu Cố, cô ?"
"Chị Nhan, em đang chuyện gấp xử lý xong, lát nữa nghỉ trưa em mời cơm chị nhé."
"Đương nhiên, còn kịp chúc mừng em đó."
Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tiến thang máy, y tá cũng theo ấn sổ tầng trệt, cô liếc gương mặt Hãn Hãn.
"Sau đặc biệt chú ý, lúc tiêm phòng xong cửa theo dõi phản ứng gì , ít nhất là nửa tiếng khi tiêm phòng mới thể về."
Lý Vận Linh đưa tay lên sờ mặt Hãn Hãn, hướng Tiêu quản gia . "Nghe thấy ? Đây là do Phó Nhiễm nên đó, bà coi nó suy nghĩ gì trong lòng đây?"
Y tá , dẫn hai tới một phòng liền . "Để đưa nó , trực tiếp tìm thầy của để thể đưa biện pháp nhất."
Vẻ mặt Lý Vận Linh do dự. "Tiêu quản gia, bà gọi điện tìm quen, nếu Hãn Hãn gì nghiêm trọng, khám xong chúng lập tức
Y tá , giọng dường như mang theo một chút chán ghét chút. "Bệnh viện đến khoa nhi coi trọng giàu nghèo, nếu ngài cần thì chính tìm mối quan hệ , còn việc, dù cũng đưa tới cửa, tự các ."
Tiêu quản gia do dự về phía Lý Vận Linh. Lý Vận Linh Hãn Hãn, sang Tiêu quản gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-667.html.]
Y tá ôm Hãn Hãn phòng bệnh, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia ở ghế bên ngoài chờ, Lý Vận Linh thấy bất an trong lòng. "Nó sẽ chứ?"
"Phu nhân yên tâm, bệnh viện lớn như mà, hơn nữa còn ai dám lừa chúng trong bệnh viện ? Qủa thật tiểu thiếu gia vẻ thoải mái, khám xong ngài cũng yên tâm hơn."
Tầng 9 của bệnh viện.
Hai tay La Văn Anh ôm lấy bụng đau co , Minh Tranh ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc gần như thấy thần sắc cóa chút buông lỏng, La Văn Anh cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
"Không chứ?" Người đàn ông lên tiếng một lúc im lặng.
Cô lắc đầu, cố nhịn đau đớn.
Minh Tranh ngó nghiêng. "Còn xếp hàng, em cứ dựa lên vai đỡ ."
La Văn Anh do dự một lát, đem đầu dựa qua.
Cô khẽ dựa bả vai , bỗng nhiên ngẩng đầu, đàn ông ở ngay cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa kính chiếu gương mặt tuấn tú của Minh Tranh, gần như thể thấy rõ ràng từng đường nét gương mặt, hàng lông mi dày mà dài, theo đôi mắt xuống tạo thành một chiếc bóng dài, nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu qua vai.
La Văn Anh đối diện tầm mắt của , bởi vì đến mất hồn nên khỏi hổ, miệng vô tình kêu lên. "Em đ
Minh Tranh mấp máy miệng, ngẩng đầu chằm chằm tấm bảng ghi cửa phòng.
Bên : phụ khoa.
"Hay là để thúc giục bọn họ?"
Vốn La Văn Anh vì tránh cho hổ mà một câu, lúc Minh Tranh như , dường như bụng đau càng thêm khó chịu. "Anh là đàn ông thể , đợi thêm chút ."
Anh từng qua phụ nữ mỗi tháng đều như thế, đôi khi đau lợi hại.
Hôm nay cùng La Văn Anh ngoài xã giao, uống rượu xong về, cô chịu , lúc đầu cứ nghĩ là do đồ ăn hợp hoặc là do uống nhiều rượu, nghĩ đến là tới tháng.
Hai ngón tay Minh Tranh ngừng day mi tâm, miệng chuyện mà do dự như thế nào.
La Văn Anh gối mặt lên đầu vai , thể cảm nhận mỗi một hô hấp của Minh Tranh.
Bên trong y tá kêu tên La Văn Anh, Minh Tranh đỡ cô dậy, tới cửa y tá . "Người nhà chờ ở ngoài."