Má Trần cúp điện thoại, bảo mẫu tới bên cạnh. "Là ai ? nhớ là con trai bà tìm bà vẫn gọi bằng điện thoại di động."
Má Trần luống cuống tay chân, im tại chỗ lưỡng lự. "Nếu lão gia hỏi, cô việc ngoài."
May mắn là mới tiền lương, thêm bình thường chút để dành, cố gắng cũng thể một vạn đồng.
Sau khi khỏi nhà, má Trần gọi một chiếc xe taxi, nơi hẹn là một quán cà phê nhỏ.
Bởi vì chỗ vắng vẻ, xe lui tới cũng nhiều, má Trần ở bên ngoài quán cà phê. Một chiếc xe con từ từ dừng bên cạnh bà, ở ghế lái từ từ hạ cửa sổ xe xuống. "Má Trần."
Thấy rõ ràng đó, má Trần giật hoảng hốt. "Tiểu, tiểu thư?"
Phó Nhiễm mở cửa xe . "Lên xe thôi."
Má Trần cảm thấy may mắn. "Không cần, ở đây chờ con trai, một lát nữa nó sẽ tới."
"Điện thoại là gọi." Phó Nhiễm bỏ tai xuống. "Dùng ứng dụng đổi giọng , cho nên bà hiểu."
Gương mặt má Trần trắng bệch.
Phó Nhiễm lái xe tiến về phía , má Trần thấy từng dãy núi cách đó xa, sang hướng cột mốc hai bên đường, đột nhiên nhớ tới đây là đường tới mộ của Phạm Nhàn.
Phó Nhiễm dừng xe xong, về phía .
Xa xa thấy Minh Thành Hữu ở mộ của Phạm Nhàn trong lòng má Trần bỗng khẩn trương, Phó Nhiễm tới, nhận lấy nén hương đốt trong tay Minh Thành Hữu.
Má Trần thấy hình bia mộ. "Phu nhân!"
Phó Nhiễm quỳ gối mộ, má Trần thấy thế, trong lòng càng thêm bất an. "Tiểu thư, trong nhà còn việc, về ."
"Má Trần." Phó Nhiễm thốt lên. "Chuyện bà còn giấu giếm tới khi nào?"
" hiểu rõ ý của ngài."
Phó Nhiễm lên, ngay cả bụi đất đầu gối cũng phủi . "Sau khi cùng xảy chuyện, rốt cuộc bà từng trở ?"
", , ngày đó chuyện nên về nhà." Bước chân má Trần khỏi lui về phía .
"Vậy Vưu Ứng Nhụy nhà bằng cách nào?"
Má Trần dám tới ngôi mộ. "Tiểu thư, cảnh sát ngày đó dấu vết cô , cô đừng đa tâm, thể phu nhân xảy chuyện thật sự là ngoài ý ."
Phó Nhiễm cảm thấy n.g.ự.c như nghẹn , khỏi đanh mặt, lòng thật sự thể lạnh lùng đến , Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, kéo cô đến bên cạnh . "Má Trần, bà một cháu nội đúng ?"
"Tam Thiếu, ?" Má Trần đột nhiên giật hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-683.html.]
"Chớ khẩn trương, vẫn tò mò, bằng điều kiện của gia đình bà thì tại thể học ở trường học như thế?"
", con chú trọng chuyện giáo dục cho đứa bé, tiền kiếm hầu như đều dành cho nó."
"Nói cách khác, cháu nội bà là hy vọng của cả nhà bà
Minh Thành Hữu giống như đang chuyện về gia đình nên má Trần cũng dám buông lỏng. "."
"Vào trường học thật dễ dàng ?"
Má Trần gần như lên. "Tam Thiếu, thật sự là chuyện xảy ngày đó, các đừng ép ."
Phó Nhiễm xổm xuống, ánh mắt đối diện tấm hình của Phạm Nhàn, bàn tay cô khẽ vuốt ve tấm bia lạnh như băng, tràn đầy đau thương, vắng lặng.
"Tình hình trong nhà bà rõ ràng, lẽ là ngày mai, , chỉ ngay hôm nay thôi…"
Minh Thành Hữu bước đến mặt má Trần. "Bà hãy về thăm nhà một chút, ngày mai nhất định là cháu nội bà cần học, con trai con dâu của bà cũng giữ công việc, về phần bà, Phó gia càng dám dùng."
Nét mặt má Trần hoảng sợ. "Tam Thiếu, tiểu thư, thật sự cái gì cũng ."
Minh Thành Hữu xoay về phía Phó Nhiễm, cũng đầu với má Trần.
"Bà , chẳng qua chỉ nhắc nhở bà một câu, lúc nãy Phó Nhiễm gọi điện thoại cho bà thu âm , vì để nhà gặp nạn cùng , bà thừa nhận bà từng trao đổi với cô , món nợ mới thể tính toán rõ ràng."
Má Trần lo lắng đề phòng tới hôm nay, cho là Vưu Ứng Nhụy xuất hiện, một việc là thể che giấu cả đời, nhưng đến thời điểm báo ứng, tránh cũng tránh khỏi.
Bà thất thanh lớn. "Thật xin phu nhân."
Mặc dù Phó Nhiễm đưa lưng về phía bà, những lời của má Trần, nước mắt nhịn tuôn rơi, thậm chí lời tiếp theo, nếu quả như thật lấy như cũ, cô thể tiếp nhận ?
Minh Thành Hữu kéo cô lòng, ôm trong n.g.ự.c thật chặt.
Giọng má Trần run rẩy, tình cảnh hôm đó dằn xuống đáy lòng dám suy nghĩ nhiều, bây giờ nhớ nữa, vẫn cảm giác mùi m.á.u tanh nồng nặc…
Một năm .
Mặc dù má Trần để cho Vưu Ứng Nhụy cửa, nhưng cũng mối quan hệ giữa cô và Phó Nhiễm, má Trần dám xa, mua đồ xong đó vội vã chạy về.
Lúc mới phòng khách, bà cảm thấy gì đó bình thường. Chỗ cửa vô cùng lộn xộn, má Trần vội vàng bỏ đồ xuống .
Một hình ảnh đập mắt, bà gần như ngất xỉu.
Phó Nhiễm té xỉu ở cửa cầu thang nhúc nhích, Phạm Nhàn là cả ở bụng cô, mặt đất m.á.u tươi chảy nồng nặc, má Trần ngẩng đầu lên, thấy Vưu Ứng Nhụy bệt ở bậc thang.
"Phu nhân, tiểu thư!" Má Trần sợ hãi.