gắp thức ăn cho Hứa Dung, cô vốn là đói bụng, cảnh như càng thấy áp lực ăn.
“Tiểu Nhiễm, cô cho là cố ý ?”
Phó Nhiễm lạnh nhạt. “Tại như ?”
“ rõ cô sẽ tin tưởng, nhưng lời là thật.”
Minh Thành Hữu đưa tay đem cái dĩa bên cạnh tới mặt Phó Nhiễm, cô giấu vẻ kinh ngạc, cua gỡ kĩ thuật, phần thịt cua đặt bên trong dĩa, gần như đều còn đầy đủ, Minh Thành Hữu gắp miếng gạch cua chấm thêm một chút nước sốt đưa tới miệng Phó Nhiễm.
Cô hé miệng cắn lấy.
“Ăn ngon ?”
Quả nhiên là gạch nhiều, thịt chắc, Phó Nhiễm cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, Minh Vanh bỏ đũa xuống, hầu như một chút cũng động qua.
“Minh Vanh, em lên lầu nghỉ ngơi.”
“Được.” Minh Vanh đẩy ghế dựa lên.
Lúc Minh Thành Hữu mới về phía hai đối diện. “Nhị ca, chuyện chẳng lẽ gì giải thích ?”
Minh Vanh lên xuống trở .
“Thành Hữu, việc là Hứa Dung .”
Minh Thành Hữu . “ Nghe gì , cô dối đến ngay cả đàn ông của cô cũng tin, một việc cứ dựa việc đạp lên khác mới thể lên, cô là buộc em chúng cấu xé mặt ?”
Hứa Dung nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến thành như , cô chỉ thầm bảo vệ đứa nhỏ, lôi kéo Lý Vận Linh về phía cô mà thôi.
Hiển nhiên Minh Vanh là sẽ bênh vực Hứa Dung. “Thành Hữu, tuy Hứa Dung sai, nhưng chút chuyện nhỏ thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-715.html.]
Minh Vanh chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa , là Phó Nhiễm hiểu.
Vẻ mặt Minh Thành Hữu che giấu sự tức giận, hôm nay Phó Nhiễm chịu uất ức, chỉ vài câu như xong hết chuyện ? Người khác động đến , cũng thể xem như chuyện gì, nhưng Phó Nhiễm là ai chứ, đây chính là vợ mà nâng niu ở trong lòng.
“Nếu hôm nay gặp trưởng khoa Tống, chuyện sẽ kết thúc như thế nào? Nhị ca, các đều cho rằng Phó Nhiễm chuyện với Hứa Dung, cũng cho cô cơ hội giải thích, thì tính toán an bài chuyện, chờ vợ chui trong bẫy, Nhị ca, cô mới Minh gia vài ngày, những thứ khác học , ngược học cách dùng d.a.o g.i.ế.c nha.”
Từ đến nay Minh Thành Hữu chuyện là sẽ nể mặt ai, về điểm thì cả Phó Nhiễm cùng Minh Vanh đều .
Hứa Dung chịu nổi lời như , đẩy ghế lên. Minh Vanh nắm chặt cổ tay cô. Hứa Dung tránh .
“Chuyện là cô sai, xin , nhưng lúc đó Tiểu Nhiễm như tám chín phần cũng là cố ý, Thành Hữu, chuyện gì cũng thể rõ ràng, tránh về đề phòng lẫn như .” Nói xong lời , Minh Vanh dậy mang theo Hứa Dung lên lầu.
Phó Nhiễm như nghẹn ở cổ họng, ánh mắt hướng đến cửa phòng đang đóng chặt của Lý Vận Linh, đột nhiên cảm giác cả thể xác và tinh thần đềuô để đôi đũa tay xuống, ăn gì nữa.
Minh Thành Hữu cầm đũa gắp một miếng cá nướng thả chén Phó Nhiễm. “Nếu như thật sự giống như Nhị ca , cần đề phòng lẫn , chúng còn ngày hôm nay?”
Hứa Dung trở phòng, lời nào, sấp ở giường nức nở lớn. Minh Vanh sốt ruột tới lui ở trong phòng, móc điếu thuốc, nghĩ đến Hứa Dung đang mang thai, sắc mặt bình tĩnh , đem điếu thuốc mới nhóm lửa dụi trong gạt tàn thuốc. Minh Vanh mép giường, Hứa Dung đến thở , Minh Vanh thở dài, bàn tay vỗ vỗ vai cô. “Đừng .”
Cô chống nửa lên, hai tay ôm lấy cổ Minh Vanh. “Thực xin , thực xin .”
Lòng bàn tay Minh Vanh dán lên phía lưng cô, một hồi lâu mới nâng mặt Hứa Dung lên. “Tại như ?”
“Trong nhà Hãn Hãn, em thể tranh với Tiểu Nhiễm, em chỉ thể cho về phía em bùa hộ mệnh.” Hai tay Hứa Dung ôm cổ Minh Vanh thật chặt. “Em thật nhớ đến thời gian ở Mỹ, Minh Vanh, về chúng trở đó ? Không bao giờ đây nữa.”
“Lại còn bừa.”
“Em thật.” Hứa Dung ngẩng mặt lên nghiêm túc . “Chúng đến một nơi ai , ?”
Ánh mắt Minh Vanh tràn đầy do dự chằm chằm hướng Hứa Dung. “Em ?”
Hứa Dung áp trán lên mặt Minh Vanh. “Mỗi ngày em đều phập phồng lo sợ, ngủ cũng ngủ ngon.”