“Là ?” Minh thành Hữu mơ hồ nghĩ , Phó Nhiễm đạp chân .
Lời mang ý . “Nhớ, còn hôm nào tìm 72 chiêu để xem một chút đúng ?”
Cơ thể Phó Nhiễm lật qua, hai hàng lông mày cô nhíu . “Anh tắm .”
Minh Thành Hữu dài giường ranh mãnh. “Anh đêm nay sẽ , chỉ điều thích nhất là thấy bộ dạng như thể chờ đợi của em.”
“Ai thể chờ , ai thể chờ ?!”
Minh Thành Hữu nghiêng hung hăng đè lên cô.
Sau đó…
Trời sáng.
Phó Nhiễm đánh răng ở phòng tắm. Vẻ mặt Minh Thành Hữu còn đang buồn ngủ tới, hai tay ôm lấy Phó Nhiễm áp sát lưng cô, Phó Nhiễm tập trung đánh răng, bả vai lui về phía nhẹ khom lưng, Minh Thành Hữu cũng chuyển động theo động tác của cô.
“Mệt quá.” Anh híp mắt , miệng nỉ non.
“Mệt thì ngủ tiếp .” Phó Nhiễm cũng đầu , súc sạch bọt trong miệng. “Cũng sợ thể chịu nổi.”
“Không là vì trả nợ cho em .”
“Em còn là nợ gì?”
>Là bồi thường cho em, những ngày để em chịu khổ.”
Phó Nhiễm đưa ngón tay vẫn còn đang nhỏ nước chạm lên mặt Minh Thành Hữu. “Mau rửa mặt .”
Hai tới phòng khách, Hứa Dung cùng Minh Vanh xuống sớm hơn, Tiêu quản gia cẩn thận đem trứng gà nấu chín lột vỏ đặt trong chén của Hứa Dung.
“Mẹ ?”
“Phu nhân ăn.”
Hứa Dung đưa tay cầm lấy chiếc đũa chợt dừng , lên.
Tiêu quản gia ý của cô. “Nhị thiếu phu nhân, cô như phu nhân sẽ nổi giận.”
Minh Vanh cũng hiệu cho cô trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-718.html.]
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu dự định hôm nay sẽ mang Hãn Hãn về Phó Gia một chuyến, Phó Tụng Đình mong đợi nhất chính là mỗi cuối tuần thể gặp gia đình nhỏ của họ.
Công ty Minh Vanh việc, lúc dặn dò Tiêu quản gia chăm sóc cho Hứa Dung thật . Hắn lái xe lâu, Lý Vận Linh từ trong phòng ngủ , chân thương một trăm ngày, bà vẫn còn xe lăn. Hứa Dung ăn bữa sáng một nửa, thật dễ dàng gì Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu mới rời , khí bức cũng theo đó mà tan biến. Trông thấy Lý Vận Linh, miệng đang nuốt quả trứng gà mắc nghẹn ở cổ họng, Hứa Dung vội vàng dậy. “Mẹ.”
Cô qua đẩy xe lăn, Lý Vận Linh vẫn mặt lạnh như cũ. “Không cần, đến lúc đó thể thấy khó chịu, thật chịu nổi trách nhiệm .”
Hứa Dung im tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy uất ức, nước mắt gần như rơi . Lý Vận Linh đẩy xe đến bàn ăn, nhận lấy chén Tiêu quản gia đưa tới. Hứa Dung trở . “Mẹ
Lý Vận Linh cũng thèm nâng tầm mắt lên.
“Mẹ, đừng nóng giận.”
Ánh mắt Lý Vận Linh lướt qua Hứa Dung. “Có vì lúc Vưu Ứng Nhụy chiếm trái tim Thành Hữu ?”
Hứa Dung nắm chặt chiếc đũa trong tay. “Cô tự phận, những chuyện cho phép.”
Nước mắt Hứa Dung trượt khỏi hốc mắt. “Mẹ, con giải thích.”
“Dung Dung.” Lý Vận Linh cắt ngang lời của Hứa Dung. “Ngày hôm qua, mặt Minh Vanh và Thành Hữu giữ cho cô chút mặt mũi, nếu cô đừng nghĩ gì thì , cô kêu một tiếng là , đương nhiên sẽ đối đãi với cô như con dâu trong nhà, nhưng một việc thể nhắc cô, cô nên chỉ vì gia đình hòa thuận.”
Hứa Dung cắn chặt môi. “Con .”
Lý Vận Linh thấy bữa sáng cạnh tay cô. “Nhanh ăn , cho dù nghĩ cho , cũng nghĩ cho đứa bé.”
“Mẹ.” Hứa Dung thử mở miệng thăm dò. “Con nghĩ mấy ngày nữa sẽ cùng Minh Vanh dọn ngoài ở.”
Pang.
Lý Vận Linh dùng sức ném chiếc đũa lên bàn. “Ta chỉ mới cô vài câu cô cáu kỉnh với ?”
“Không như , con…”
“Nơi cùng Tiêu quản gia chăm sóc cô sẽ thuận tiện hơn, chuyện nhắc nữa, cũng đừng cho từ trong miệng Minh Vanh.”
“Vâng.”
Tình cảnh như , Hứa Dung ăn qua loa vài miếng liền lên lầu. Lý Vận Linh chậm rãi uống sữa, Tiêu quản gia theo bóng lưng Hứa Dung. “Phu nhân, ngài đối với Nhị thiếu phu nhân quá hà khắc ?”
“Ta đối với cô như là khách sáo .” Lý Vận Linh lau sạch hai tay. “Tiêu quản gia, lúc c.h.ế.t Vân Phong vẫn còn trách móc , thật dễ dàng gì mới thể trong nhà vui vẻ trở , mà những đứa nhỏ cho tĩnh tâm một chút.”
“ .” Tiêu quản gia nặng nề thở dài.
Mấy ngày nay Hứa Dung đều ít xuống lầu, Minh Vanh mà rảnh sẽ mang cô ngoài chơi, cố gắng tránh cho trong nhà cùng ăn cơm một chỗ cảm thấy lúng túng.