Phó Nhiễm đẩy Lý Vận Linh vườn. “Mẹ, con đỡ một chút nhé?”
Bàn tay Lý Vận Linh hướng đến chân thương. “Chẳng qua chỉ là té gãy chân, đến giờ vẫn khôi phục .”
“Ngày mai con đưa bệnh viện xem một chút?”
“Có cái gì mà xem.” Lý Vận Linh chống hai tay lên xe lăn. “Cũng chỉ là mấy câu nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, thể khôi phục nhanh như thôi.”
Phó Nhiễm đẩy bà dạo vài vòng trong vườn, trở phòng khách, Lý Vận Linh hiệu cho Phó Nhiễm đẩy bà về phòng.
“Tiểu Nhiễm, con lấy thuốc tủ đầu giường đây cho .”
Phó Nhiễm tìm thuốc của Lý Vận Linh ở tủ. “ Hôm nay ăn gì
Lý Vận Linh giống như đang nghĩ đến chuyện khác lẩm bẩm. “Hai ngày nay chân cảm thấy thật ngứa, chắc là đang dần hồi phục.”
Phó Nhiễm lấy viên thuốc đặt tay Lý Vận Linh, trong phòng ngủ nước, Phó Nhiễm cầm lấy ly phòng khách. Lý Vận Linh đưa tay sờ xuống chân của . Tiêu quản gia từ bên ngoài đến. “Thiếu phu nhân, cô rót nước ? Để lấy.”
Phó Nhiễm đưa cái ly cho Tiêu quản gia, xoay thấy Lý Vận Linh đang xoa chân , Phó Nhiễm đến mặt bà. “Mẹ, ngứa ?”
“Ừ, ngứa khó chịu.”
“Theo lẽ thường thì qua lâu như , hơn nữa là té gãy chân chứ thương bên ngoài da thịt, thể ngứa liên tục như ?”
Phó Nhiễm xổm xuống, Lý Vận Linh mặc sườn xám, cách qua lớp vớ chân rõ. “Mẹ, cởi vớ xuống .”
Lý Vận Linh đè vạt áo. “Con cũng thể thấy bên trong, đừng lo lắng vớ vẩn.”
Tiêu quản gia bưng ly nước đến. “Thiếu phu nhân là đang quan tâm ngài đấy.”
Phó Nhiễm đỡ Lý Vận Linh xuống mép giường, bà nhận ly nước Tiêu quản đưa uống thuốc. Phó Nhiễm Lý Vận Linh ngăn như , chỉ còn đành tạm gác chuyện .
Hai ngày bác sĩ gia đình tới nhà, khi kiểm tra đơn giản là chân Lý Vận Linh khôi phục cũng lắm, thể thêm một thời gian nữa, đồng thời dặn dò bà nên thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần và nghỉ ngơi nhiều. Lý Vận Linh như càng thấy sốt ruột.
Hôm nay trong nhà khách, Lý Vận Linh vài câu liền lấy tay gõ gõ lên chân, Phó Nhiễm đều thấy , cô qua Lý Vận Linh ngăn , đợi tiễn khách , Phó Nhiễm bên cạnh Lý Vận Linh. “Mẹ, con đưa bệnh viện xem một chút .”
“Không là bác sĩ gia đình kiểm tra ?”
Phó Nhiễm cũng bà nữa. “Mẹ, con tự lái xe cũng phiền phức gì, coi như lâu ngoài, ở phía ngắm phong cảnh cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-719.html.]
Lý Vận Linh cũng còn gì nữa. Tiêu quản gia thấy Phó Nhiễm ở trong phòng tìm sổ khám bệnh của Lý Vận Linh. “Phu nhân và thiếu phu nhân ngoài ?”
“Ừ.” Phó Nhiễm đem sổ khám bệnh cất trong túi, cũng nhiều lời.
“Phu nhân, chân ngài ?” Nét mặt Tiêu quản gia lộ vẻ lo lắng. “Bác sĩ căn dặn ngài ở nhà nghỉ ngơi.”
Lý Vận Linh gõ gõ chân. “Gần đây cái gì, luôn cảm thấy ngứa.”
“Có thể là do đang hồi phục .”
Lý Vận Linh cũng cảm thấy , Phó Nhiễm đẩy bà ngoài. “Mẹ, dù hôm nay con cũng việc gì, cùng ngoài một chuyến.”
Đi bệnh viện cũng phiền phức gì, Phó Nhiễm dẫn theo Lý Vận Linh cũng đăng ký, trực tiếp đến phòng khám.
Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh vội vàng chạy tới bệnh viện, Lý Vận Linh xong kiểm tra trong phòng khám bệnh chờ, trông thấy hai thì hiểu là chuyện gì.
“Làm mấy đứa đều đến đây?”
Phó Nhiễm từ bên ngoài tiến , bên cạnh còn bác sĩ cùng. Bác sĩ Lý Vận Linh, ông tới mời
Lý Vận Linh mơ hồ ý thức chuyện gì bất thường.
“Minh phu nhân, trong cái rủi cái may.”
Lý Vận Linh nhất thời hiểu. “Có ý gì?”
Phó Nhiễm hướng Minh Thành Hữu, bác sĩ lúc sơ qua tình hình với cô. Bác sĩ vẫn còn đang cân nhắc nên mở lời như thế nào.
“Gần đây chân của ngài luôn ngứa, là dấu hiệu chuyển biến , mặc dù bên ngoài thấy , nhưng thông qua phim chụp x-quang, chính là đang dần dần hoại tử, nhanh sẽ di căn đến xương, nếu như chỉ thể cắt .”
Lý Vận Linh hít một thật lạnh.
Minh Vanh cùng Minh Thành Hữu cũng giật .
“Thật may là thiếu phu nhân đưa ngài đến bệnh viện kịp lúc, cho nên mới là trong cái rủi cái may, chiều nay liền sắp xếp cho ngài phẫu thuật, nhưng…”
Khóe môi Lý Vận Linh run rẩy. “ cái gì?”
“Sau khi phẫu thuật thể sẽ để tật ở chân, nhưng chúng sẽ cố gắng hết sức cho lúc bước ngài sẽ khác nhận thấy rõ ràng.”