“Sau khi giải phẫu, thể sẽ gặp khó khăn trong việc , nhưng chúng sẽ cố gắng để khó nhận .”
Lý Vận Linh như thấy tai họa đang giáng xuống. Đối với bà mà , dù là bất kì lí do gì cũng khiến bà khó chấp nhận việc .
Bác sĩ đem cuộn phim gỡ xuống: “Mọi cứ từ từ bàn bạc.”
“Còn bàn bạc cái gì?” Minh Thành Hữu mở miệng đầu tiên: “Mau chuẩn .”
“Không.” Hai tay Lý Vận Linh giữ lấy chân: “Ta đồng ý.”
“Không phẫu thuật thì chỉ còn chờ để cưa chân?”
Mặt Lý Vận Linh biến sắc, ngón tay bóp chặt lấy chân, Minh Vanh xổm xuống ôn tồn : “Mẹ, bác sĩ , phẫu thuật xong sẽ ai .”
“Không thể nào.” Lý Vận Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y vỗ vỗ đầu gối.
Phó Nhiễm đầu Minh Thành Hữu, bước chân phần xiêu vẹo tới cửa sổ. Nắng sớm rực rỡ xuyên qua khe cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt Thành Hữu Phó Nhiễm thể rõ thần sắc của .
Mặc dù lúc Lý Vận Linh khó thể tiếp nhận nhưng cũng nếu phẫu thuật hậu quả sẽ như thế nào.
Minh Vanh tiến hành thủ tục nhập viện. Phó Nhiễm thì gọi điện cho Tiêu quản gia dặn dò mang chút đồ đem đến. Cúp điện thoại, Phó Nhiễm đến bên Thành Hữu, vỗ vai : “Thành Hữu.”
“Bác sĩ như thế nào?”
“Không do thuốc.”
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút lên tiếng: “Bệnh viện kiểm tra thuốc uống cũng vấn đề gì.”
Minh Thành Hữu gật đầu, mắt nhắm chặt, đưa tay day day trán. Lý Vận Linh trong phòng bệnh chuẩn phẫu thuật. Phó Nhiễm thấy bà đang cửa sổ, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ.”
“Con ngoài chờ .” Hốc mắt Lý Vận Linh còn ướt, Tiêu quản gia xách hai túi to : “Thiếu phu nhân, phu nhân.”
Phó Nhiễm yên lặng ngoài. Tiêu quản gia mang đồ sửa sang từng cái một đem treo trong tủ quần áo: “Phu nhân, chân bà vấn đề gì ? Tại phẫu thuật?”
Lý Vận Linh , cố giữ bình tĩnh: “Bác sĩ là hồi phục .”
Tiêu quản gia đến bên cạnh bà: “Thật là sóng yên, sóng tới, gần đây Minh gia gặp quá nhiều chuyện.”
Lý Vận Linh khỏi than nhẹ: “Lần Tiểu Nhiễm cố ý đưa tới bệnh viện, chắc chân cưa .”
“Nghiêm trọng ?” Tiêu quản gia hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-720.html.]
Lý Vận Linh nhấc chân, ý bảo Tiêu quản gia lên giường: “Tiêu quản gia, gần đây con trai bà tin tức gì ?”
Lý Vận Linh đột nhiên hỏi Tiêu quản gia chút giật , kịp ứng phó bèn lên đem túi đồ còn bỏ thu xếp: “Cũng hơn hai mươi năm , phu nhân, nào dám hi vọng gì nữa.”
“Ai dà.” Lý Vận Linh c nửa lên: “ cũng tận dụng hết mối quan hệ hỏi thăm cho bà.”
“Đã phiền phu nhân nhọc công .”
Tiêu quản gia lưng về phía Lý Vận Linh, trong lòng yên: “Sao đột nhiên phu nhân hỏi ?”
“ ngã bệnh mới thể cảm nhận con trai con gái bên cạnh thật . Năm đó thật là ngoài ý , hai đứa bé bắt cóc, nếu bà liều c.h.ế.t cứu Thành Hữu, con trai bà cũng mất tích.”
Tiêu quản gia ảm đạm trả lời: “Phu nhân, chuyện cũng qua , ngài đừng nên nhắc .”
“Những năm qua là Minh gia nợ bà.”
“Phu nhân cùng lão gia cũng cố gắng giúp , đứa con lưu lạc bên ngoài lẽ cũng là ý trời.” Vành mắt Tiêu quản gia vành mắt ửng đỏ: “Phu nhân nên tự trách.”
“ Bà đối với Thành Hữu cùng Minh Vanh như thế nào luôn để trong tâm, thật là khó cho bà.”
Tiêu quản gia tự an ủi cho tất cả đều là ý trời: “Là bảo vệ con, cho nên ông trời cố ý cho tìm .”
Lý Vận Linh thấy thế mắt cũng ửng đỏ. Tiêu quản gia vội vàng lau nước mắt: “Phu nhân, đừng chuyện nữa. Sắp đến giờ phẫu thuật , ngài đừng nghĩ ngợi nhiều, để bản thật thoải mái mới là quan trọng nhất.”
Lý Vận Linh phẫu thuật thành công, tốc độ hồi phục sẽ hơn nhưng để tật ở chân là điều khó tránh khỏi. Đón Lý Vận Linh về nhà, Minh Thành Hữu bế bà từ xe trong phòng khách. Phó Nhiễm theo , theo bóng lưng vững chãi của Thành Hữu. Cô hiểu dù Thành Hữu , đối việc của Lý Vận Linh cũng ít bất mãn, nhưng bà là nuôi dưỡng từ nhỏ, tình mẫu tử giữa hai thể giả .
Minh Thành Hữu bế Lý Vận Linh đặt ghế sa lon. Tiêu quản gia vội vàng lấy nước: “Phu nhân, đến giờ uống thuốc .”
Lý Vận Linh cũng chút khát nước, lúc đưa tay thì Minh Thành Hữu một bước, cầm chén nước trong tay Tiêu quản gia đổ mâm trái cây đưa chén cho Phó Nhiễm: “Đi lấy cho chén khác.” Phó Nhiễm hỏi nhiều đưa tay nhận lấy. Tay Tiêu quản gia vô thức còn dừng giữa trung, Lý Vận Linh gặng hỏi: “Thành Hữu, con gì ?”
Minh Thành Hữu nhướng mắt Tiêu quản gia: “Bình thường cũng là bà lấy thuốc cho ?”
“ .”
“Còn cần hỏi bà ?”
“Tam thiếu, hiểu ý gì.”
Hứa Dung từ lầu ba xuống : “Mẹ, về .”
Lý Vận Linh gật đầu nhưng mắt vẫn chăm chăm Thành Hữu.
“Phu nhân, chẳng lẽ bà cũng nghi ngờ .”