Lý Vận Linh chút do dự lắc đầu: “Thành Hữu, con nghi ngờ ai cũng , nhưng tin chuyện Tiêu quản gia .”
“Mẹ, càng nghĩ tới càng đáng nghi.”
Lý Vận Linh cố gắng thuyết phục Thành Hữu: “Không. Nếu Tiêu quản gia là như , lúc sẽ cố gắng cứu con để đứa con trai ruột thit của bà lưu lạc bên ngoài.”
Chuyện là đầu tiên Phó Nhiễm tới.
“Mẹ, chân là do uống thuốc mới thành như , thuốc cũng tự nhiên dùng trong ngày một ngày hai. Mẹ nghĩ thử xem, từ khi xe lăn ai là chăm sóc lâu nhất?”
Tiêu quản gia cố ý giải thích: “Tam thiếu, tại như ? lớn lên từng ngày, cùng phu nhân …”
Ánh mắt Minh Thành Hữu chằm chằm hướng đến Tiêu quản gia, lạnh lùng bốn chữ: “Lòng khó đoán.”
Phó Nhiễm mang chén nước trở , Hứa Dung định bụng giúp cho Tiêu quản gia liền Minh Vanh giữ tay, ý bảo chuyện nhất nên tham gia.
“Tam thiếu, như , cũng thế nào, nhưng bản vô duyên vô cớ oan uổng, bằng chứng gì ?”
Minh Thành Hữu trong lòng vốn là nhận định như , mấy giúp việc từ phòng Tiêu quản gia , Minh Thành Hữu lắc đầu. Cũng là ngoài dự liệu, Phó Nhiễm đưa Lý Vận Linh bệnh viện, nếu thật là Tiêu quản gia thì sẽ đủ thời gian phi tang vật chứng.
“Tiêu quản gia, bà, nhưng hiện tại xảy chuyện, nhà nhiều cũng thể chăm sóc cho , bà ở Minh gia gần ba mươi năm, cũng đến lúc về nhà nghỉ ngơi một chút .”
Tiêu quản gia Lý Vận Linh, Lý Vận Linh trầm mặt: “Thành Hữu, chuyện tự lo liệu.”
“Tiêu quản gia, lời đến nước , bà còn lưu đây
Minh Thành Hữu hướng thẳng mắt Tiêu quản gia. Tiêu quản gia gật đầu: “Được, .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-721.html.]
Sắc mặt Lý Vận Linh càng lạnh, Phó Nhiễm đưa thuốc cùng nước đến cho bà, bà mới chịu nhịn, dò xét ánh mắt Phó Nhiễm mới uống. Tiêu quản gia ở Minh gia lâu năm, đồ đạc cũng nhiều, Minh Thành Hữu cho bà một ngày để dọn đồ. Lý Vận Linh trong lòng vẫn nỡ để bà , Minh Vanh thì gì, Minh Thành Hữu thì một mực quyết định như . Phó Nhiễm dù đôi khi Minh Thành Hữu đắn, nhưng là nhu cương đúng lúc, từ chuyện trưởng khoa Tống đến nhà là thể . Anh vốn thể nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua, nếu là tổn hại đến Lý Vận Linh, nhắm thẳng Tiêu quản gia. Không cần là chứng cứ , dù vẫn là đem quả b.o.m hẹn giờ khỏi Minh gia tiên. Mấy giúp việc đang giúp Tiêu quản gia thu xếp đồ đạc, Phó Nhiễm đưa Lý Vận Linh về phòng, Minh Vanh đưa Hứa Dung lên lầu ba tự việc gấp ngoài. Lý Vận Linh dài giường, bác sĩ gia đình tới truyền dịch, khi chuyện xảy , Minh Thành Hữu đối với Lý Vận Linh càng thêm cẩn trọng. Bác sĩ gia đình cũng nơm nớp lo sợ, lúc là do ông nghĩ Lý Vận Linh đang hồi phục , nghĩ tới là phát sinh chuyện đến bệnh viện. May mắn là Minh Thành Hữu trách cứ. Phó Nhiễm ở bên cạnh gọt táo, Lý Vận Linh đặt tay trán: “Mẹ tin là Tiêu quản gia.”
“Mẹ, một việc từ từ sẽ rõ ràng. Đến lúc đấy ngẫm , chiếc chân chịu phẫu thuật uổng phí.”
Lý Vận Linh sờ chiếc chân chăn: “Thiếu chút nữa là thể giữ chiếc chân .”
“Cho nên...” Phó Nhiễm đưa quả táo gọt vỏ cho bà: “Thời gian thể chứng minh chuyện.”
Hứa Dung thấy Minh Vanh lái xe liền xuống lầu, bên trong phòng khách một bóng . Cô tránh phòng Lý Vận Linh, hành lang thấy Tiêu quản gia đang trong phòng thu xếp đồ.
“Tiêu quản gia.”
Bà kinh ngạc : “Nhị thiếu phu nhân.”
Tiêu quản gia để Hứa Dung phòng đóng cửa: “Nhị thiếu phu nhân, lúc nên tiếp xúc với như .”
“Tiêu quản gia, là bà thật ? tin.”
“Nhị thiếu phu nhân, lời của cô là đủ .” Tiêu quản gia kéo Hứa Dung đến bên giường: “Tối sẽ rời , cô tự lo cho bản thật .”
“Tại bọn họ nghi ngờ bà?”
Tiêu quản gia nắm tay Hứa Dung: “Sau , cô ở Minh gia nhất định cẩn thận, đặc biệt là để ý Phó Nhiễm, cô kịp thời đưa phu nhân tới bệnh viện, phu nhân đối xử với cô nhất định sẽ hơn .”
“Tiêu quản gia, Minh gia nhiều như cũng chỉ bà và Minh Vanh đối với .”
“Nhị thiếu phu nhân, nhất định chăm sóc kỹ lưỡng đứa nhỏ trong bụng.”
Hứa Dung ở mép giường Tiêu quản gia xếp đồ, lúc khi thấy cô xuống lầu, đều là Tiêu quản gia lên quan tâm. Hứa Dung dậy, Tiêu quản gia lấy từ trong bao da một miếng ngọc bội đưa cho Hứa Dung: “Nhị thiếu phu nhân, đây là món quà nhỏ tặng cho tiểu thiếu gia.”