Minh Thành Hữu nhận lấy điện thoại từ tay cô: “Chuyện gì ?”
Một hồi lâu , cô mới tìm âm thanh của : "Cảnh sát gọi đến, chúng đến nhận thi thể.”
"Nhận thi thể?" Minh Thành Hữu giật : "Là ai?"
"Vưu Ứng Nhụy”.
Hai vội vàng mặc quần áo , ai cũng cũng mở miệng một câu nào, khi Minh Thành Hữu còn lấy khăn quàng cổ cho Phó Nhiễm, đó bước chân vội vàng xuống lầu.
Bảo mẫu đang dọn dẹp phòng khách, thấy hai liền hỏi
"Tam Thiếu, thiếu phu nhân, trễ như thế còn ngoài ?"
Minh Thành Hữu đáp vài tiếng, còn Phó Nhiễm sớm lao ngoài .
Minh Thành Hữu chạy xe , lúc Hứa Dung ban công lầu ba thể thấy đuôi xe.
"Hai họ gấp gáp như ?"
"Có thể chuyện gì xử lý."
Minh Vanh đang sô pha, Hứa Dung nhoài ngoài thu : "Công việc vẫn xong ?"
Minh Vanh hướng cô ngoắc tay, ý bảo cô đến bên cạnh : "Không em vẫn du lịch ? Qua mấy ngày nữa, công việc định, thể em hơn chút sẽ dẫn em ngoài.”
"Ở nhà thật nhàm chán quá , ngoài giải khuây ."
Phó Nhiễm ở ghế lái phụ, đôi tay níu lấy dây an .
Minh Thành Hữu cô qua kính chiếu hậu: "Khẩn trương ?"
Cô nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Em cũng tại khẩn trương nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-724.html.]
Minh Thành Hữu nhanh kéo tay Phó Nhiễm qua: "Không gì khẩn trương cả, nếu quả thật là Vưu Ứng Nhụy, đây cũng là báo ứng của cô , chúng cũng cần bận tâm, nếu như , ngày đó chúng cũng luôn tìm cô .”
Nghe Minh Thành Hữu như , tâm trạng căng thẳng của Phó Nhiễm cuối cùng buông một chút. Xe chạy nhanh đường, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu tới đồn cảnh sát, rõ lý do dẫn bọn họ, Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc cũng ở bên ngoài, Thẩm Tố Phân sớm mất hồn mất vía, hai cái cánh tay run rẩy ngừng.
Phó Nhiễm tới mặt bà, khẽ lên tiếng: "Dì."
Thẩm Tố Phân nâng mắt lên , thấy tới là Phó Nhiễm, chợt lấy tay che mặt : "Nhụy Nhụy thật đáng thương mà!"
Phó Nhiễm càng thêm kích động trong lòng: "Là cô ?"
Vưu Chiêu Phúc ngả đầu vách tường, gương mặt mất hồn, mặt hiện đầy nước mắt, Phó Nhiễm dường như đầu tiên thấy Vưu Chiêu Phúc trong bộ dáng .
Bác sĩ pháp y từ trong phòng ngoài: "Chờ kết quả giám định, đó sẽ thông báo cho bên ngoài."
Thẩm Tố Phân bắt lấy cánh tay Phó Nhiễm thảm thiết: " rõ là Nhụy Nhụy, nhất định là …
Nữ pháp y lấy khẩu trang : "Mặc dù cô đặc điểm gì đó cô thể nhận , nhưng t.h.i t.h.ể thối rửa, vứt bỏ tại trong nước sông lâu như , giám định rõ ràng thể chính xác .”
Thẩm Tố Phân nắm chặt cánh tay Phó Nhiễm đến giống như là thở nổi, cổ họng Phó Nhiễm nghẹn ngào, bàn tay cô vỗ vỗ vai Thẩm Tố Phân.
"Còn kết quả cuối cùng, thể như thế. . . . . ."
"Tiểu Nhiễm." Thẩm Tố Phân trong tiếng nấc: "Có một thứ gọi là linh cảm, Nhụy Nhụy là do dì mang thai mười tháng sanh , dù sống cùng , nhưng mà dì , đó chính là Nhụy Nhụy."
Vưu Chiêu Phúc lấy tay che mặt, chợt lên: "Nhụy Nhụy ném ở đầu nguồn, khắp nơi là m.á.u ứ đọng, cả trọn vẹn, bác sĩ nghiệm thi là mái chèo đánh nên như thế, đây tạo nghiệt ? Tại tất cả báo ứng đều ở con gái của ."
Như nhận t.h.i t.h.ể đây, của nạn nhân, thể chịu ? "Trước tiên con đưa dì về nhà?"
Thẩm Tố Phân cổ họng khàn khàn : "Chúng đắc tội nào, tại như ?"
Thật vất vả từ đồn cảnh sát mới ngoài, Phó Nhiễm đưa Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc đến khách sạn, tạm thời đừng nên về nhà, thấy cảnh sinh tình sợ là càng khó chịu.
Dàn xếp việc , Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu thuê một phòng sát vách, rời như cô thật sự yên lòng. Minh Thành Hữu đưa cho cô ly nóng, Phó Nhiễm ngừng xoa bóp đôi tay, Minh Thành Hữu đem ly nhét trong tay cô. Cô cũng nhấp một hớp.