Anh vội vàng đoạt lấy ly từ trong tay cô: "Trong đầu nghĩ gì ? Nóng cũng sợ."
Phó Nhiễm đưa đầu lưỡi , lưỡi cô phỏng đỏ bừng, cô lấy tay che miệng , Minh Thành Hữu vội lấy tay cô kéo : "Anh xem một chút."
Cô mắt , đưa tay ôm lấy thắt lưng , Minh Thành Hữu thuận thế ôm cô lòng.
Lần thứ hai đến đồn cảnh sát, vẫn là Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cùng . Thẩm Tố Phân đường ít , cho đến khi tới cửa đồn cảnh sát, bà mới bắt lấy cổ tay Phó Nhiễm khàn khàn lên tiếng: "Tiểu Nhiễm, con đó Nhụy Nhụy?"
", sẽ ."
Thẩm Tố Phân rốt cuộc cũng chút hi vọng, Vưu Chiêu Phúc cúi thấp đầu đẩy cửa xe , Thẩm Tố Phân xuống trượt chân một bước, Phó Nhiễm vội vàng đỡ cánh tay bà.
Ánh mặt trời đỉnh đầu chiếu xuyên qua ngọn cây, khí trời ấm áp, Thẩm Tố Phân thật vất vả mới vững bước chân, Phó Nhiễm đỡ bà tiến đồn cảnh sát.
Phụ trách vụ án là cảnh sát Hoàng, Minh Thành Hữu và quen một chút: "Kết quả như thế nào?"
Mặc dù đối mặt ít trường hợp thế , nhưng cảnh sát Hoàng mở bảng giám định xem, cũng chút đành long: "Từ bản xét nghiệm ADN, kết quả c.h.ế.t là mất tích Vưu Ứng Nhụy."
Thẩm Tố Phân thét lên một tiếng chói tai, Vưu Chiêu Phúc cũng bệt ở mặt đất. Trong lúc nhất thời Phó Nhiễm cũng nên thế nào?
Minh Thành Hữu nhận lấy kết quả giám định từ tay cảnh sát Hoàng: “Chính xác ?”
Cảnh sát Hoàng gật đầu một cái
"Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy!"
Thẩm Tố Phân khom lưng, đều co rút đau đớn một cách kịch liệt, bàn tay bà níu lấy góc bàn: "Tại thể như ? Con để ở dòng sông lạnh băng ? Ban đầu chúng như đến tột cùng là giúp con, hóa chính là hại con ?"
Đời đặt sai chỗ, đưa Vưu Ứng Nhụy trở Vưu gia là một lựa chọn sai lầm ?
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, cô thể lý giải cảm xúc của . Duy nhất thể xác định , cô cũng vì Vưu Ứng Nhụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-725.html.]
Thẩm Tố Phân thương tâm chết, khuyên cũng khuyên , Minh Thành Hữu vòng tay ôm chặt vai Phó Nhiễm.
Cả cô ngả trong n.g.ự.c : "Là thật ?"
"Cảnh sát Hoàng, lời đều là thật”. Phó Nhiễm thở dài một , đưa tay chỉ tờ kết quả: “Em nghĩ đến chuyện quả báo, nhưng, Thành Hữu, em chính là ngờ sẽ kết quả !”
Quả thật, ngoài dự đoán của . một vốn sinh tử, đến sớm muộn thì ai thể đoán . Minh Thành Hữu đưa mặt kề sát mặt Phó Nhiễm, cảnh sát Hoàng chợt la to: “Bà chứ?"
Thẩm Tố Phân nhắm cạnh bàn mà đập đầu xuống.
Phó Nhiễm tất bật chạy ngược chạy xuôi theo bệnh viện. Minh Thành Hữu tay, tất nhiên sẽ chỗ nhất. Có một vài việc, dù nhiều tiền đến vẫn thể cứu vãn trở .
Bác sĩ tiêm cho Thẩm Tố Phân một liều thuốc an thần, ngay cả vẻ mặt hung hãn thường ngày của Vưu Chiêu Phúc cũng yên bên cạnh nhúc nhích. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu về nhà một chuyến, vặn là cuối tuần, Minh Vanh ở nhà, Lý Vận Linh thấy bọn họ liền gọi: "Mau tới đây ăn cơm, vội vàng đó
Thần sắc Phó Nhiễm tiều tụy, Hứa Dung đưa đũa gắp một vài món nhưng cô hề thèm ăn. Minh Thành Hữu Phó Nhiễm cởi áo khoác giao cho giúp việc: "Em ăn vô."
"Một chuyện liên quan đến chúng .” Minh Thành Hữu dắt tay Phó Nhiễm, kéo cô đến bàn ăn, kéo ghế , để cô xuống, đó cũng kéo ghế cạnh cô.
"Có chuyện gì mà cả đêm qua về nhà?"
Đối mặt với câu hỏi của Lý Vận Linh, Minh Thành Hữu ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía chầm chậm
"Mẹ, tìm Vưu Ứng Nhụy ."
Ánh mắt Hứa Dung lóe lên tia kinh ngạc, Minh Vanh nếm vị canh gà, đây là món canh cố ý bảo nhà bếp cho cô, múc một chén đưa cho Hứa Dung.
"Tìm ? Thật là chuyện , thế giới rộng lớn, cô trốn cũng đủ lâu .”
Lý Vận Linh nhớ Vưu Ứng Nhụy, sắc mặt liền kém .
"Tìm ở ?"
"Là tìm t.h.i t.h.ể của cô ."