Tấm lòng của đối với con gái, còn cháu ngoại cùng hạnh phúc nửa đời của cô, bây giờ thì đang sâu lớp đất lạnh lẽo tối tăm , sợ ?
Buổi chiều, mặt trời khuất núi.
Những tán cây um tùm tươi trong nghĩa trang mang cho cảm giác âm u. Phía tiếng bước chân nhỏ truyền đến, Phó Nhiễm hề đầu , Minh Thành Hữu xổm xuống bên cạnh cô, đặt tay lên vai Phó Nhiễm, cô ngẩn , rụt tay đang đặt bia mộ : "Phó Nhiễm."
Cô gương mặt đang gần trong gang tấc của Minh Thành Hữu, liếc mắt một cái mới phát hiện trời tối : "Sao ?" Phó Nhiễm mở miệng hỏi, giọng run run.
"Anh đem thứ giao cho Từ Khiêm, lo lắng cho em nên trở , khi kết quả sẽ cho .”
Phó Nhiễm đến hai chân run lên, dậy nhưng cả ngã về phía , Minh Thành Hữu kịp thời đưa tay ôm lấy cô. Phó Nhiễm khom lưng, cả vô lực dựa trong lòng Minh Thành Hữu: "Em thực hy vọng,
Minh Thành Hữu khẽ mím môi : "Vì ?"
"Em nghĩ cô cứ như c.h.ế.t , khi c.h.ế.t còn thương hại, cô nên chịu thống khổ một chút bù những chuyện cô gây , chứ đem tất cả những chuyện cam lòng và tuyệt vọng đổ lên chúng ."
Phó Nhiễm xuống xe mà ngay cả áo khoác cũng mặc, bây giờ trời lạnh, cả cô run lẩy bẩy, Minh Thành Hữu cởi áo khoát cho cô, đem cô ôm trong ngực: "Về nhà ."
Hơi ấm cho cô bớt lạnh đôi chút, đó Minh Thành Hữu ôm cô xoay bước .
Xe Phó Nhiễm dừng ở ven đường, Minh Thành Hữu để cho cô lái xe nữa. Lúc lên xe còn sợ Phó Nhiễm lạnh, Minh Thành Hữu tăng nhiệt độ máy sưởi, đem áo khoác khoác lên vai Phó Nhiễm.
Gần đến giờ ăn tối, Lý Vận Linh buông tờ báo trong tay xuống: "Tiểu Nhiễm cùng Thành Hữu vẫn về?"
Hứa Dung mặc quần áo ở nhà xem tivi: "Mẹ, hai ngày nay Tiểu Nhiễm đều bếp chuẩn đồ ăn, khả năng cô đến bệnh viện."
"Lại vì của Vưu gia mà chạy ngược xuôi?" Lý Vận Linh nghĩ đến điều , dùng tay quăng tờ báo lên bàn .
Hứa Dung đem âm lượng tivi điều chỉnh nhỏ : "Dù cũng là nuôi của Tiểu Nhiễm, thể lo lắng ”.
"Có cái gì mà lo lắng chứ?" Lý Vận Linh cắt đứt lời Hứa Dung: "Hạng như thế cả đời nên qua gì, con cũng , về ngoài vô tình gặp gỡ cũng đừng quan tâm.”
"Dạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-727.html.]
Phó Nhiễm ở của giầy, đó bước nhà, Hứa Dung ngẩng đầu lên : "Tiểu Nhiễm, dì chứ??
Lý Vận Linh cô.
Phó Nhiễm lắc đầu: "Không chuyện gì.”
Cô phòng khách, Lý Vận Linh ngoắc tay ý bảo cô bên cạnh: "Đừng nghĩ đến chuyện của Vưu Ứng Nhụy nữa , vận mệnh con như thế nào ông trời đều an bài cả.”
"Mẹ, con nghĩ tới cô ." Phó Nhiễm nâng ánh mắt lên, vô tình chạm mắt với Hứa Dung: "Con nghĩ tới con."
Lý Vận Linh nghiêng đầu, thấy đáy mắt Phó Nhiễm đầy ảm đạm cùng bi thương, lời đến khóe miệng đành nuốt trở về. Bà vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đừng nghĩ nhiều, hai ngày nay con đều ở bên ngoài, bảo mẫu sắp ôm nổi Hãn Hãn .”
Buổi tối cơ hồ cả đêm ngủ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa chiếu lên , Minh Thành Hữu từ phía ôm lấy Phó Nhiễm, cô trợn tròn mắt về phía nơi nào đó, chỉ là chuyện.
Minh Thành Hữu đặt bàn tay lên vai Phó Nhiễm, vỗ vỗ nhẹ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, mà giật cả . Sau một hồi, đến khi chuông reo đến thứ hai, Minh Thành Hữu mới lồm cồm bò dậy, đưa di động đến bên tai: "Alo."
Phó Nhiễm vểnh tai lên nhưng gì cả, cô lật , Minh Thành Hữu đáp nhẹ một tiếng đem điện thoại đặt chỗ cũ.
"Ai gọi ?"
Anh rũ mắt xuống Phó Nhiễm chằm chằm: "Từ Khiêm."
"Anh như thế nào?"
Minh Thành Hữu thu hồi tay , chống nửa dậy, dùng lực ôm chặt Phó Nhiễm: "Hứa Dung cùng Thẩm Tố Phân cóuyết thống.”
Phó Nhiễm nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng nghĩ.
Giấy giám định trong tay cảnh sát Hoàng chắc chắn là thật, bên phía Từ Khiêm càng cần .
Thời gian dài như Phó Nhiễm thử dò xét Hứa Dung, thế nhưng điều là chuyện dư thừa. Phó Nhiễm cũng thấy trong lòng bỗng dưng buông lỏng, đúng , ý nghĩ của cô vốn là tưởng tượng nổi: "Thành Hữu, vì Vưu Ứng Nhụy giết?"
"Còn thể vì ?" Minh Thành Hữu lật , ngửa trần nhà: "Giết diệt khẩu."