Phó Nhiễm ở n.g.ự.c : "Chẳng lẽ là Lý Lận Thần? Hoặc là, còn khác?"
Bàn tay Minh Thành Hữu nắm chặt bả vai Phó Nhiễm: "Lúc đẩy xuống cầu thang, thương tích đầy , thật sự là Vưu Ứng Nhụy ?"
Phó Nhiễm dám nhớ tới một màn , cô đem chăn kéo cao hơn đỉnh đầu.
Hứa Dung cùng Lý Vận Linh đến hoa viên bên trong tản bộ, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm còn xuống lầu, cũng ai lên thúc giục.
"Mẹ, chân của khá hơn chút nào ?"
Lý Vận Linh vẫn còn ở xe lăn: "Tốt hơn nhiều."
Ánh mắt Hứa Dung thỉnh thoảng về phía ban công lầu hai: "Mẹ, hôm nay con ngoài một chút.”
"Con ở đây quen mấy , mua đồ gì vẫn là nên để tài xế đưa ."
"Con chỉ dạo một chút thôi, một bạn ở thành phố Nghênh An tới đón c
Lý Vận Linh , cũng cố ý ngăn cản nữa. Hứa Dung lên làu, cầm túi xách xuống, thấy Lý Vận Linh đang bàn đá: "Mẹ, hai ngày ở nhà nhàm chán nên con tự thêu một bức tranh chữ thập, con thêu cho cái ví tiền nè."
"Phải ?"
Hứa Dung mở túi xách lục lọi một chút, đó lấy một cái ví tiền: "Xấu dừng chê nha!"
Dây khóa kéo của ví tiền bằng tơ hồng, phía còn treo một ngọn bội lủng lẳng.
Hứa Dung đem ngọc cầm ở trong tay, sắc mặt Lý Vận Linh gợn song: "Đây là cái gì ? Rất mắt nha ."
"Là ngọc bội đó."
"Mẹ xem xem." Hứa Dung do dự một lát đó đưa miếng ngọc tay Lý Vận Linh.
"Chất ngọc , ở đây ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-728.html.]
“Dạ, lúc con mua ở một tiệm bán vàng bạc”. Hứa Dung sợ tới Tiêu quản gia chọc Lý Vận Linh mất hứng.
Lý Vận Linh đem khối ngọc trả cho Hứa Dung: "Hẳn là đáng giá, con nên giữ gìn cho thật ."
"Mẹ, con ngoài một chút." Hứa Dung đem miếng ngọc bỏ trong túi xách.
Nhìn theo bóng dáng Hứa Dung đầu , mặt Lý Vận Linh mang theo một sự nghi ngờ, miếng ngọc đó mà bà chứ, Tiêu quản gia từng đưa cho bà xem qua , là truyền cho con dâu tương lai.
Dù đến nay Tiêu quản gia còn tìm con, nhưng sẽ đến mức đem một vật quý giá như cho Hứa Dung
Ngón tay Lý Vận Linh chạm ví tiền Hứa Dung để bàn đá, bà cầm lên một lát quăng lên bàn. Hừ! Thêu thùa may vá, cô mà tự tay !
Qua giờ cơm tối, Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng , Phó Nhiễm còn giường ngủ, cũng bật đèn, bước chân nhẹ nhàng khom lưng mặt cô.
Cô mở to mắt bóng dáng cao ráo của đang bước đến. Anh đưa tay đẩy cô một cái, đó lên giường. Minh Thành Hữu mặc một cái áo len mỏng, đưa tay đặt lên bụng Phó Nhiễm: “ Có đói bụng ?”
“Em đói.”
Minh Thành Hữu chuyện một hồi lật , hai tay chống bên Phó Nhiễm, đầu gối đẩy hai chân Phó Nhiễm , đem chăn xốc lên cởi xuống áo len . Phó Nhiễm cảm giác cơ thể đang dán lên cô, đôi tay cô vòng qua ôm lấy , da thịt của rắn chắc, cơ bắp cực , đưa tay sờ một chút thô ráp nào. Minh Thành Hữu đưa tay cởi áo Phó Nhiễm, cô cũng phối hợp vươn cánh tay để cho cởi áo. Tiếp theo là quần. Bên tai chỉ tiếng vang nhỏ của nút áo, cùng với hô hấp từ từ rối loạn, Minh Thành Hữu đặt tay ở gáy Phó Nhiễm, môi mỏng gần như kịch liệt ở cổ cô mà gặm cắn, Phó Nhiễm phối hợp nâng nửa lên, móng tay mặc đucợ cắt ngắn, nhưng bởi vì dùng sức mạnh nên lưu vài vết trầy xước lưng .
Minh Thành Hữu hôn cô thật sâu, Phó Nhiễm ôm chặt cổ đáp , trống trong cơ thể nhanh chóng lấp đầy, cô như lạc đại dương mênh mông, cả phiêu diêu dập dềnh.
Chiếm dụng, hung hăng chiếm dụng. Gần như là quấn lấy điên cuồng, dục vọng mãnh liệt nhanh chóng thiêu đốt hai , khi giải phóng cơ thể, hai ôm chặt lẫn , bốn mắt , trong khí tràn ngập thở ái .
"Phó Nhiễm."
Cả cô là mồ hôi, ẩm ướt, Phó Nhiễm thở hỗn hển, thật lâu vẫn hồi phục
Minh Thành Hữu đưa tay lên vén những sợi tóc dán chặt trán Phó Nhiễm: "Chúng chỉ thể lựa chọn sống như thế nào, lựa chọn cuộc sống của khác, cũng cái gì là nên nên, cho dù Vưu Ứng Nhụy ở mặt em, đem bộ dạng nhếch nhác hèn mọn đến mặt em, em cũng sẽ thoải mái. Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh yêu em, sẽ bất chấp tất cả thứ để cho em h ạnh phúc."
Đáy mắt Phó Nhiễm chua xót, vòng tay ôm chặt .