Một tay đem Hứa Dung nhét ghế lái phụ, đó khởi động cho xe chạy .
Dọc đường , sắc mặt Minh Vanh nghiêm túc, hai tay Hứa Dung nắm chặt dây an . “Minh Vanh, ở đây?”
Anh đạp mạnh chân ga, Hứa Dung thấy thế cũng dám lên tiếng gì nữa
Trở Minh gia, Lý Vận Linh ở trong hoa viên, khi Minh Vanh xuống xe cũng đến Hứa Dung, thẳng đến chỗ Lý Vận Linh “Mẹ, chân khá hơn chút nào ?”
“Vẫn như cũ, hôm nay con về sớm thế?”
Minh Vanh vẫn như chuyện gì “Dung Dung ở nhà nhàm chán nên đến công ty tìm con, con mang cô ngoài dạo.”
“Tốt, nên dành chút thời gian quan tâm đến nó.”
“Mẹ, tụi con lên lầu .”
Lý Vận Linh cũng bầu khí chút gì đó thích hợp. Hứa Dung theo Minh Vanh lên lầu.
Trở về phòng, Minh Vanh tháo cà vạt xuống mép giường, Hứa Dung dựa lưng sát vách tường.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Minh Vanh mới chút chuyển biến .
“Tại đến chỗ đó?”
Hứa Dung cúi đầu xuống mũi chân của . “Em thấy bọn họ đáng thương.”
Minh Vanh lạnh “Đáng thương, đời nhiều đáng thương, em cũng từng bố thí cho mấy vạn ?”
“Số tiền đó đối với chúng cũng tính là bao nhiêu.”
“Vấn đề ở chỗ !” Minh Vanh lớn tiếng , ý thức đây là Minh gia, buộc nhỏ giọng “Dung Dung, chính em đây là thứ mấy? Đầu tiên là tặng quần áo, bây giờ trực tiếp đưa tiền, thực hoài nghi rốt cuộc là em thiếu nhà thứ ?”
“Em nợ bọn họ cái gì.”
Minh Vanh dậy đến mặt cô, kéo tay Hứa Dung đến bên giường “Em như thật khó xử, nếu để trong nhà sẽ phiền toái. Có một việc chúng khó thể phủi sạch em ? Tiểu Nhiễm cùng sẽ nghĩ như thế nào?”
“Minh Vanh, em đều giấu trong nhà. Bây giờ chúng con , giúp đỡ khác cũng như là tích phúc đức cho cục cưng .”
Minh Vanh thở dài, hai tay ôm chặt thắt lưng Hứa Dung, mặt chôn ở n.g.ự.c cô. “Nói cho , em nguyên nhân thật sự là gì?”
Hai tay Hứa Dung đặt ở đầu vai Minh Vanh liền cứng đờ “Em hiểu ý của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-730.html.]
“Khi nào thì em bắt đầu giấu diếm luôn cả như ?”
Minh Vanh đẩy cô “Em là thích xen việc của khác, Vưu Ứng Nhụy với em cũng là xa lạ, em vì cái gì đối với Vưu gia như ?”
Nếu như là vì quan hệ với Phó Nhiễm, còn hiện tại là vì cái gì? Quan hệ hai bây giờ thể đến mức nào mà cho Hứa Dung hào phóng giúp đỡ cho Vưu gia?
Hứa Dung nắm chặt túi xách trong tay “Minh Vanh, đừng hoài nghi em như .”
Minh Vanh nhịn , một tay cầm lấy túi xách của cô “Nói cho thật khó như ?”
Bởi vì khóa kéo đang mở nên bộ những thứ bên trong túi đều rơi mặt đất, ánh mắt Minh Vanh sắc bén, đưa tay nhặt lên miếng ngọc b. “Đây là cái gì?”
“Là Tiêu quản gia cho em.”
“Tiêu quản gia?” Minh Vanh nhíu lông mày . Sắc mặt rõ ràng lộ ý vui “Dung Dung, em còn giấu bao nhiêu chuyện nữa?”
“Thật sự , là Tiêu quản gia cho em, là món quà tặng cho đứa bé.”
Bàn tay Minh Vanh đang nắm miếng ngọc đột nhiên siết chặt, cảm giác mát rượi thấm lòng bàn tay, gương mặt càng thêm u ám. “Cái còn ai thấy ?”
“Ngày đó em lấy đồ trong túi, thấy , nhưng em gạt bà là tự mua, em sợ nhắc đến Tiêu quản gia sẽ tức giận.”
Tay Minh Vanh rơi xuống đầu gối, đột nhiên dậy lướt qua Hứa Dung đến hướng ban công.
Hứa Dung theo phía . “Anh cái gì?”
Minh Vanh ngoài, cánh tay dùng sức giơ lên, miếng ngọc trong lòng bàn tay theo đường vòng cung bay tới giữa vườn hoa phía rơi xuống, đến lúc Hứa Dung kĩ phương hướng thì còn tìm miếng ngọc.
“Sao vứt bỏ nó ?” Hứa Dung khàn giọng.
Minh Vanh nắm lấy cổ tay cô trở về phòng. “Dung Dung, hai ngày nữa đưa em trở về Mỹ.”
Hứa Dung há miệng thở dốc. “Vì ?”
“Tình trạng em bây giờ nên ở bên cạnh ba sẽ thích hợp hơn, đến lúc đó sẽ qua thăm em.”
“Anh cùng với em ?”
Minh Vanh đưa tay ôm cô trong n.g.ự.c “Công ty của còn ở đây, chờ khi định một chút sẽ qua đó với em, đó chờ con của chúng sinh .”
“ Vì cái gì đột nhiên em rời ?”