”Mẹ.” Hứa Dung chạy nhanh giữ chân bà “Bỏ qua , Phó Nhiễm đó là ý của Thành Hữu, tiểu Nhiễm bất quá chỉ là theo Thành Hữu trở về thôi.”
“Được, dám dùng Thành Hữu lá chắn.”
Lý Vận Linh tức giận, hất ly nguội mặt “Một đám tự coi đủ lông đủ cánh!”
”Mẹ” Hứa Dung nhu thuận bên cạnh bà “Không còn con bên cạnh ? Về bụng con ngày càng lớn, sẽ phiền đến , chỉ sợ lúc đó con nên rời .”
Sắc mặt Lý Vận Linh hơn, cầm tay Hứa Dung vỗ vỗ “Có con là đỡ lo”.
Mặt Hứa Dung giãn , Lý Vận Linh xoay qua mắt Hứa Dung. Khóe miệng ý , ánh mắt Lý Vận Linh ở nơi nào đó, tính tình Phó Nhiễm thế nào bà , cho dù là bình thường, cô cũng những lời , huống chi là hiện tại.
Lý Vận Linh ít nhiều thể thấy Phó Nhiễm đối với Hứa Dung ý đối phó, hơn nữa những chuyện đây, Phó Nhiễm cũng thể ngốc đến mức những lời với Hứa Dung. Lý Vận linh xem xét Hứa Dung đang bên cạnh, cô cũng mới đến Minh gia lâu ăn mòn, ánh hào môn che mắt, nhân tính đều đổi. Lý Vận Linh thể nghĩ đến , cô cũng sẽ giống như bà, chừng cũng thể bằng bà.
Nụ Hứa Dung cất giấu sự bi thương, thể khỏe, trong lòng áp lực lớn, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nhưng cách nào khác, nên cô vì chính cô, cùng Minh Vanh và đứa nhỏ giành lấy một con đường sống. Mà con đường , chỉ thể che mắt mặt họ mới thể lướt qua .
Minh Thành Hữu đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ, sáng sớm dọn phòng sạch sẽ, Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn trong vườn chờ , Minh Thành Hữu cất xe gara đó trở với hai con cô.
Giao mấy thứ hành lý đơn giản cho hầu, hai cùng lên lầu, Minh Thành Hữu đẩy cửa phòng ngủ, gì ngửa lên giường “Vẫn là trong nhà thoải mái nhất, giường cũng thoải mái.”
Phó Nhiễm đặt Hãn Hãn đang ngủ say vai giường nhỏ, di động Minh Thành Hữu vang lên, bắt máy nhưng như chuyện, Phó Nhiễm đầu tiếng , ánh mắt dừng .
Khi cô đến gần, Minh Thành Hữu tắt điện thoại.
"Ai a?"
Anh gác tay gáy, ánh mắt về hướng trần nhà “Một khách hàng”
Phó Nhiễm vòng tay “Khách hàng nào mà vẻ thần bí ? Minh Thành Hữu, đang gạt em chuyện gì ?”
“Nào dám a” Minh Thành Hữu cầm tay cô “ Sau sẽ cho em , thẻ vẻ suy nhược a?”
“Anh mệt mỏi nơi nào?”
Cô lườm lườm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-741.html.]
“Cả đều đau nhức” Minh Thành Hữu thuận miệng đùa, nhưng Phó Nhiễm đang chuyện yên lòng “Thành Hữu, chúng khỏi nhà như , bên phía Nhị ca sẽ nghi ngờ?”
Có cũng , cũng , chuyện cho tới bây giờ, thể từng bước công khai , một việc che dấu lâu lắm , thấy rõ sẽ còn cảm thấy thần bí nữa.
Phó Nhiễm xuống bên cạnh Minh Thành Hữu “Có lẽ, trong lòng sớm nghi ngờ, chỉ là cố chấp tin
Đây mới là phần yếu ớt nhất, cố chấp của con
Minh Thành Hữu nghiêng , đem Phó Nhiễm ôm lòng, khuôn mặt tuấn tú đặt cần cổ, bên tai cô “Anh ngoài một chút”
Phó Nhiễm theo bản năng nắm tay áo Minh Thành Hữu “Cẩn thận nha .”
Anh hôn lên trán cô “Đừng lo lắng, chút sẽ về”
Phó Nhiễm theo dáng Minh Thành Hữu cửa, bước chân kiên định, nhưng Phó Nhiễm vẫn chút do dự.
Minh Vanh rời Minh gia trực tiếp đến công ty, qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt lạnh nhạt, đưa Hứa Dung về Mỹ, ít nhất về cũng cần lo lắng, khả năng Lý Vận Linh can thiệp, hỏng kế hoạch của .
Minh Vanh thu hồi thần sắc,híp mắt , nếu Hứa Dung bên cạnh, một việc từ đầu thể che giấu , cũng lộ ngoài, Minh gia ngoài mặt sóng êm gió lặng, nhưng tâm tư mỗi đều thể đoán chút ít, thở dài, mỗi đều điểm yếu, Hứa Dung là điểm yếu của .
Xe biệt thự màu xám trắng mặt, Minh Vanh cho xe chạy thẳng , một đàn ông to cao đón ở cửa chính phòng khách “Nhị thiếu.”
”David, t.h.i t.h.ể vớt lên? Chuyện là ?
“Nhị thiếu yên tâm, cho dù tìm thấy t.h.i t.h.ể cũng khẳ năng nhận manh mối, nếu dám cản đường , nhất định sẽ xử lý.”
Minh Vanh khỏi rùng , liếc mắt David một cái đó trong.
Anh đổi giày, trực tiếp bước qua canh cửa, thẳng phòng khách, trong đó năm đàn ông sô pha đưa lưng về phía tiếng bước chân, họ cũng đầu , Minh Vanh lướt qua bàn phía đối diện.
Người đàn ông ngẩng đầu, dựa sô pha Minh Vanh “Đến đây.”
Minh Vanh nhỏ giọng đáp “Vâng”
Khuôn mặt , là cha của Lý Lận Thần, Lý lão gia.