Lý Vận Linh cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng tràn ngập lo lắng.
“Minh Vanh, con cái gì?”
“Mẹ, thực xin .” Minh Vanh thản nhiên một câu, cánh tay ghìm chặt Lý Vận Linh mang bà ngoài cửa.
Hứa Dung bước nhanh đến phía . “Minh Vanh, đừng như , nếu cùng Thành Hữu đến như , đừng kiên trì nữa ? Anh mau đầu , nhiều lắm là tù mấy năm, em sẽ chờ trở về.”
Minh Vanh mang theo Lý Vận Linh đến phòng khách. “Thành Hữu, chăm sóc Dung Dung.”
Nói xong bóng dáng biến mất ngoài cửa Y Vân thủ phủ, tiếng động cơ xe truyền đến, Hứa Dung vội vàng chạy , gió lạnh tạt mặt, tựa như băng nhọn đ.â.m trong xương tủy, cô nắm chặt hai tay theo hướng chiếc xe đang dần dần biến mất gọi to. “Minh Vanh.”
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ở lưng cô, Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Anh thể sẽ tìm Lý Bồi Ninh?”
“Anh tìm cách đến ngăn cản Minh Vanh, bằng thì thật sự thể cứu vãn nữa.”
Hứa Dung sốt ruột đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, cô đưa tay chặn Minh Thành Hữu “Cầu xin đưa bình an trở về ? Những gì nợ của các , và sẽ cùng từ từ trả .”
Minh Thành Hữu dặn dò Phó Nhiễm vài câu , Hứa Dung vẫn ở mặt “Anh thật sự cưỡng ép , mà là cách…”
Phó Nhiễm kéo cô , sắc mặt Minh Thành Hữu càng lúc càng tái xanh “Cẩn thận một chút, nhanh trở .”
Minh Thành Hữu cô gật đầu, nhanh về hướng chỗ để xe.
Minh Vanh tựa như phát điên lái xe như bay đường quốc lộ, Lý Vận Linh ở ghế lái phụ, để s.ú.n.g phía tay lái, hai tay Lý Vận Linh cà vạt trói chặt, bà nghiêng đầu chằm chằm gương mặt tuấn tú đang căng thẳng của Minh Vanh. “Minh Vanh.”
“Mẹ, cần gì hết.”
“Mẹ sai .” Lý Vận Linh dựa lưng sát ghế “Số phận luôn thích tạo những trò đùa khác với chúng . Mẹ mơ mơ hồ hồ thiên vị Thành Hữu, còn đem Minh Tranh đối xử như kẻ thù, đến cuối cùng , Minh Tranh mới chính là con ruột của . Minh Vanh, con hãy tha thứ cho .”
“Con trách .” Ánh mắt Minh Vanh chăm chú về phía , cũng đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-754.html.]
Lý Vận Linh khẽ thở dài, bóng đêm như mực, xe chạy con đường nhỏ, xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, ngay cả một chút tiếng gió thổi cũng , điện thoại để kế khẩu s.ú.n.g vang lên, Minh Vanh bấm cầm lên bên tai. “ Alo, Bác hai.”
“Đêm nay thể , ở đây đợi, bác giúp sắp xếp thời gian, ngày mai cũng .”
Bên tiếng chuyện, nhưng Lý Vận Linh cũng rõ ràng.
“Ừ, chỉ một , Dung Dung hiện tại trong tay Minh Thành Hữu, ý định , tránh bại lộ.”
Cúp điện thoại xong, Minh Vanh dừng xe ở chỗ cách Lý gia xa, cởi bỏ cà vạt tay Lý Vận Linh “Mẹ, xuống xe .”
“Minh Vanh, rốt cuộc con gì?”
“Con Dung Dung đơn giản, cũng thấy, cô học cách hòa hợp với cuộc sống ở Minh gia, nhưng khéo quá hóa vụng, , nếu như cô nghĩ giữ đứa bé, nhất định giúp con chăm sóc cho cô .”Minh Vanh nhẹ nhàng, Lý Vận Linh thấy, hốc mắt ươn ướt “Việc con nên tự , mà Dung Dung cùng đứa bé cần nhất chính là con.”
“Mẹ, còn nhớ lúc ở Y vân thủ phủ, tiểu Nhiễm hỏi con cái gì ? Cô con một vì tiền, hai cũng vì báo thù, rốt cuộc là cái gì?”
Lý Vận Linh cũng thể suy nghĩ ,nín thở chờ Minh Vanh trả lời.
“Con cho chính từng bước một ván cờ mà Lý Bồi Ninh bố trí sẵn, mặc kệ lời ông về chuyện năm đó là sự thật , con cũng còn con đường khác để , , con nhiều việc, con còn thể đầu ? Con cho càng ngày càng lún sâu , cũng chỉ vì nhận sự tín nhiệm của Lý Bồi Ninh, cho ông tin tưởng. Nếu con đưa Dung Dung đến Nghênh An thị, nếu bọn tiểu Nhiễm nghi ngờ Dung Dung, chừng cứ như còn thể xảy nhiều chuyện hơn nữa. Đã đến nước , còn thể tha thứ cho con ?”
Lý Vận Linh im lặng một hồi lâu lên tiếng, Minh Vanh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái “Như cũng , nếu Dung Dung xuất hiện ngưng kế hoạch của con , thể bây giờ con vẫn còn đang cho rằng đúng, , con thật cảm thấy mệt mỏi.”
Lý Vận Linh ngăn chua xót “Minh Vanh, tại là con?”
Minh Vanh khổ “Mẹ, xuống xe . Bây giờ con sẽ gọi điện thoại cho Thành Hữu.”
“Minh Vanh, theo trở về .”
Minh Vanh gọi một cuộc điện thoại, cho đối phương địa điểm đại khái, xuống xe, vòng qua bên mở cửa dìu Lý Vận Linh xuống xe.
“Minh Vanh.”