"Tiểu Nhiễm…" Giọng điệu Minh Tranh trầm xuống: "Gần đây cô thế nào?"
"Tốt hơn nhiều, cơ bản qua những ngày ốm nghén."
Minh Tranh nhếch môi: "Vậy thì ."
"Bữa sáng chuẩn sẵn cho con, con nhớ ăn đấy." Triệu Lan tay xách nách mang, ánh mắt lướt qua cánh tay Minh Tranh: "A, tay của con ?"
Minh Tranh hạ tay xuống: "Không ."
Triệu Lan bước tới bên cạnh : "Cho xem, giống như là phỏng, bình thường con phòng bếp, tay thương thành như ?"
"Mnấu chút đồ ăn, cẩn thận như ."
Triệu Lan , trong lòng chua xót: "Gần đây mải quan tâm Tiểu Nhiễm, con xem con..."
Minh Tranh rút cánh tay Triệu Lan nắm : "Uống thuốc mấy ngày sẽ nữa, mau ."
"Đứa nhỏ , bây giờ lo lắng nhất chính là con, Văn Anh là một cô gái , bộ dạng xinh xắn, gia thế cũng , quan trọng nhất là đối xử với con cũng ."
Minh Tranh cúi đầu tay chằm chằm: "Mẹ, cô với con?"
"Cái còn ? Nhìn là thấy mà."
Minh Tranh cảm giác đau, dây thần kinh trở nên mẫn cảm, đau đớn ập đến, cầm lấy chén nước bàn uống chút nước.
"Chuyện Tiểu Nhiễm, qua cũng qua , trách thì trách , nhưng vợ chồng cũng duyên phận, tình cảm của các con sâu đậm, nếu như nhất định Tiểu Nhiễm của con, dù cho chung sống cũng sẽ tách . Lúc vì Phó Nhiễm mà con hủy hôn với Văn Anh, nếu là khác, để yên cho con."
Bảo mẫu đem bữa sáng bưng lên bàn, thần sắc Minh Tranh vẫn phảng phất nét mệt mỏi: "Mẹ nhanh ."
"Minh Tranh, một câu."
Minh Tranh bưng chén ăn điểm tâm, miệng đóng đóng mở mở cũng nửa chữ.
La Văn Anh rửa mặt xong phòng khách, máy nướng bánh mì tự động nướng xong bữa sáng, cô đem bánh mì xé thành từng miếng, như điều suy nghĩ chằm chằm TV phía đối diện.
Một ở khó tránh sẽ cảm thấy lười, đó Minh Tranh ngẫu nhiên tới mấy , cô nhớ cô từng dọn dẹp phòng ngủ gọn gàng, cho là bọn họ khác như thế tiến đến một bước , tuy rằng cô sinh từ gia đình danh môn, nhưng cũng chẳng hề phản đối việc sống chung khi cưới. La Văn Anh nghĩ đến lúc đó, tự giễu đó đem bánh mì nhét trong miệng, thật là tự đa tình.
Ánh mắt hướng đồng hồ tường, đúng giờ ngoài, sẽ sớm quá, chỉ sợ kẹt xe, cũng đến nỗi đến muộn.
La Văn Anh lái xe đến Hào Khôn, Tạ Nam đang cầm gói to trong tay, lúc gặp Tiểu Chu cửa thang máy.
"Julie, đây là bữa sáng mang cho cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-793.html.]
"?"
Tạ Nam đưa đồ trong tay cho cô: "Gần nhà một cửa hàng bán sinh tiên ngon, cô mỗi đều vội vàng quét thẻ, hận thể đều tiết kiệm thời gian ăn bữa sáng ?”
"Chao ôi, cám ơn, cám ơn." Tiểu Chu vội vàng cảm ơn: " yêu cô c.h.ế.t mất."
"Không , dù cũng tiện đường ."
Khi chuyện, thấy La Văn Anh đang tới bên .
Hai đều hướng cô chào hỏi: "Eve."
La Văn Anh gật gật đầu, ở bên cạnh thang máy.
" …" Tiểu Chu cắn sinh tiên, bỏng đến liên tục le lưỡi: "Tạ Nam, tối hôm qua cô tan tầm lúc mấy giờ?"
Tạ Nam ngó hướng La Văn Anh để dấu vết, thu hồi ánh mắt mất tự nhiên: "Ồ, cũng thời gian, về nhà liền ngủ."
"Cô thật là, mới ngày thứ nhất liều mạng như , lúc cô về Lão đại về
"Về ."
Tầm mắt La Văn Anh khỏi qua, Tiểu Chu vẫn còn náo loạn ầm ĩ ở đây: "Về , Lão đại về mà cô còn tăng ca, thật khờ."
Tạ Nam hạ giọng: "Dù ở nhà cũng việc gì, học thêm chút luôn là , về còn thỉnh giáo cô cùng Eve nhiều."
"Không thành vấn đề." Tiểu Chu bảo đảm: "..."
Cửa thang máy mở , La Văn Anh bước ném cho Tiểu Chu một câu: "Đi theo chị đến phòng việc."
Tiểu Chu nhanh chóng giải quyết bữa sáng xong, đó cùng La Văn Anh cửa: "Eve, là chuyện hạng mục hôm nay ? Tư liệu em đều chuẩn xong cho chị mà."
La Văn Anh chỉ cái ghế đối diện: "Ngồi ."
Tiểu Chu thoáng cảm thấy giật , ngoan ngoãn xuống.
"Tiểu Chu, thời gian em theo chị cũng ngắn?"
“Vâng, Eve, ạ?"
La Văn Anh vẫn xuống, cô tùy tay cầm lấy văn kiện bàn, bước chân vòng vòng quanh Tiểu Chu: "Vốn một việc ở trong phạm vi quản lý của chị, nhưng em là trợ lý của chị, lời việc của em khi đồng nghĩa với việc đại diện cho chị."
"Eve…" Tiểu Chu khỏi giật : "Không là em sai chuyện gì chứ?"