Huyết sắc gương mặt Minh Tranh dần dần rút , ánh mắt rét lạnh, nhưng ngược như trào dâng từng tầng sóng lớn, mơ hồ thể thấy từng tầng một tràn đến mức khó thể tin.
"Em cái gì?" Giọng phẫn nộ của gần như bùng nổ, lên đến đỉnh điểm, tuyệt đối thể phá vỡ .
Tinh thần La Văn Anh tỉnh táo, nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, cô dùng giọng điệu mà đến cũng ngờ tới : "Em , em và Tống Cẩm Trác chính thức kết giao ."
Minh Tranh ở bên cạnh La Văn Anh, lưng của dán sát ván cửa: "Em lặp nữa."
"Em bắt đầu cuộc sống mới ."
"Em lặp nữa." Minh Tranh cất cao ngữ điệu, La Văn Anh dùng ba câu khác cùng một ý, cô tin hiểu.
"Em lặp nữa!"
La Văn Anh ngẩng đầu, ánh mắt chằm chằm nam nhân bên cạnh, "Được, em một cuối cùng, mặc kệ giả ngu là , mời miệng em, đem những lời đây của em ghi nhớ từng chữ lòng. Minh Tranh, ai vĩnh viễn chờ vô điều kiện. Hiện tại em gặp gỡ Tống Cẩm Trác, cho dù là tài trí hoặc bối cảnh gia đình hai bên của chúng em đều xứng đôi, em cùng bắt đầu, em lập gia đình, em một đàn ông ở bên cạnh em, mà là em từ xa bóng lưng của họ, vĩnh viễn chỉ thể bước từng bước giữa cách đó, , rõ chứ?"
Giọng điệu cô gần như là gào thét lên tiếng, màng nhĩ Minh Tranh phát run lên, cố chấp giữ La Văn Anh cửa, chịu cho cô trong. Sau khi La Văn Anh tỉnh táo , n.g.ự.c đau đang như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng hòa hoãn chút ít, cô vẻ nhẹ nhàng: “Lão đại, nhanh ăn cơm , em trong nghỉ ngơi sớm.”
Ánh mắt Minh Tranh đỏ ngầu, tầm mắt dường như giống cái đinh đ.â.m thẳng La Văn Anh: "Em nhắc lời một nữa cho .”
Phẫn nộ trong lòng La Văn Anh đột nhiên bùng nổ: “Anh còn thế nào nữa, kết thúc bắt đầu chỉ thể do , chúng từng bắt đầu ư? Minh Tranh, thật ích kỷ, lãng phí cả cuộc đời em cho đến c.h.ế.t ? Anh thể đạt ước , cho nên cũng lôi kéo em đệm lưng ?”
Minh Tranh mở miệng gì, lời của La Văn Anh cho ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch.
, cô chỉ trích như , mỗi câu, mỗi chữ đều khắc sâu lòng Minh Tranh, chính chịu buông tay, cũng chịu tâm ý tiếp nhận La Văn Anh, chính là do ích kỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-814.html.]
, ích kỷ thì ích kỷ.
Minh Tranh để cô rời , cô tìm cuộc sống mới, bây giờ? Minh Tranh nâng đôi tay nắm chặt bờ vai La Văn Anh, dùng chút hy vọng còn với La Văn Anh: “Không tình yêu, chẳng lẽ em còn thử ? Văn Anh, chí ít thì em yêu .”
Ánh mắt La Văn Anh trợn lên, cô chằm chằm Minh Tranh, ánh mắt chăm chú của cô, trong lòng của đàn ông cảm thấy thất bại. Chóp mũi La Văn Anh chua xót, hình ảnh trong mắt dần dần trở nên mơ hồ, cô rõ đàn ông gần trong gang tấc, đến cả ngũ quan quen thuộc còn thấy, chi là tim của .
La Văn Anh đau đến thành tiếng nhưng cắn chặt môi đem bi thương giấu kín trong lòng: “Minh Tranh, em yêu ?”
Minh Tranh giật , sắc mặt khó coi: “Chẳng lẽ đúng ?
Chí ít, La Văn Anh từng chân thật biểu đạt cùng .
La Văn Anh dùng sức gật gật đầu, một chút ý tứ nào giấu diếm, cô lên xóa sạch trào phúng: “ , hôm nay em còn yêu , Minh Tranh, em yêu , em hiểu rõ hơn ai hết, thì nhận ? Là một năm , hai năm , là thời điểm đầu tiên chúng gặp ?”
Minh Tranh gần như mất hồn La Văn Anh, á khẩu trả lời .
Bờ vai La Văn Anh giữ chặt: “Minh Tranh, cũng , hiểu rõ tình cảm của em dành cho , nhưng giờ hề kiêng dè thể hiện quyến luyến với khác mặt em, xem em là cái gì? , chí ít em yêu , cũng những lời , cũng bởi vì như , mới kiêng nể gì đem em buộc ở bên , sẽ ăn hết em bỏ ?”
Đây là điều mà La Văn Anh khó tiếp nhận nhất. Minh Tranh thẳng , La Văn Anh chí ít còn thể tự an ủi , thể chỉ là đúng lúc, cũng hiểu rõ tâm ý của cô, cứ việc dùng hành động của cô để chứng minh tất cả, nhưng La Văn Anh nghĩ là, thể, hề thương cô.
hôm nay, xem so với ai cũng rõ ràng, chừng so với cô càng rõ ràng hơn.
Cô thấp thỏm lo âu, suy tính thiệt hơn, cô đau khổ, cô cũng đều để ở trong mắt?
Bàn tay Minh Tranh dùng sức, ôm La Văn Anh trong ngực, cô giống như đột nhiên kích thích, đột nhiên đưa tay đẩy mạnh , Minh Tranh đẩy tới cánh cửa, La Văn Anh túm chặt cánh tay của , đem cơ thể cao lớn kéo hướng bên cạnh.
Cô lấy thẻ từ mở cửa phòng trong, Minh Tranh về hướng La Văn Anh , cô đầu, . Minh Tranh chỉ thấy hình ảnh cô dần dần nhỏ , đưa tay chắn cửa, nhưng cánh cửa đóng sầm ngay mặt .