Cửa phía đóng , nếu cái gì đúng, La Văn Anh còn thể chạy .
Cô cẩn thận từng bước đến phòng ngủ, đến thư phòng, đó một vòng xuống phía nhưng cũng thấy bóng nào? Đoán chừng là quá nhạy cảm, đôi khi cũng sẽ quên đóng cửa.
Trong lòng đang thấp thỏm dần dần bình tĩnh , La Văn Anh ngoài đóng cửa.
Sau một hồi vận động, La Văn Anh thở hổn hển chầm chậm qua trong phòng khách vài phút, mắt liếc đồng hồ treo tường, chuẩn thu dọn một chút tắm rửa.
La Văn Anh đến bàn , vẫn cảm thấy chỗ nào là lạ, kỹ , phát hiện cái chén Tống Cẩm Trác mới dùng để ở nhưng giờ thấy! Nếu lúc nãy cánh cửa đóng là do cô nhớ nhầm, bây giờ cái chén đó ? Lúc cô tiễn Tống Cẩm Trác ngoài, cũng đụng đến bất cứ cái gì bàn.
La Văn Anh cầm lấy cốc cà phê, đây là cái cốc cô thường dùng, cô nhớ đến chiếc xe thấy phía nhà, suy nghĩ đầu tiên trong đầu khẳng định là Minh Tranh.
La Văn Anh kiềm tức giận, dậy tới nhà bếp, quả nhiên bên trong thùng rác tìm cốc cà phê vứt bỏ.
Cô cầm điện thoại di động bấm đến Minh Tranh, nhưng từ đầu đến cuối cũng ai .
La Văn Anh giơ chân một cước đá thùng rác ngả lăn , nhanh về phòng.
Tắm rửa xong xem TV một lúc, cô mặc áo ngủ khỏi phòng, vài bước đến tủ lạnh, La Văn Anh nhớ đồ uống trong nhà đều hết, nhưng cô thử vận may xem trong góc khuất của tủ lạnh còn sót một lon nước nào đó .
Đưa tay mở cửa tủ lạnh , ánh đèn bên trong soi rõ thiếu thứ gì, La Văn Anh giật , bên trong tủ lạnh bày đầy đủ các loại sữa tươi. Bàn tay cô nắm chặt , lồng n.g.ự.c giống như một cái búa tạ gõ mạnh , La Văn Anh rút tay đóng cửa thật mạnh.
Bước chân mềm nhũn sức lực trở về phòng, La Văn Anh cửa sổ sát đất, Minh Tranh hành động thật lạ cho cô ,một đoạn tình cảm kết thúc, tại còn dây dưa dứt khoát khiến khác khó chịu chứ?
Cô ôm chặt hai cánh tay, cứ yên như , cũng bao lâu, động đậy một chút mới phát hiện hai chân tê cứng, lạnh run.
La Văn Anh đến dài giường, hôm tỉnh tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô ít khi ốm, thể căn bản luôn luôn khỏe mạnh, nhưng thật đúng là nghiệm chứng với câu , bệnh tới như núi sập.
Xem xét mắt một lúc mới phát hiện hơn 9 giờ, La Văn Anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Chu, với cô hôm nay cô xin nghỉ.
Tiểu Chu giọng cô gì thích hợp, hỏi mấy câu, La Văn Anh chỉ chút thoải mái liền cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-828.html.]
Tạ Nam sắc mặt Tiểu Chu. “Là La quản lý ?”
“ .” Tiểu Chu đặt điện thoại xuống. “Nói là thể thoải mái, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.”
“Sẽ chuyện gì , thể con cũng bằng sắt.” Tạ Nam .
Tiểu Chu nhăn mặt khổ sở. “Cô , hôm nay cái hạng mục ngoài bàn bạc, đối phương chính là đám chúng từng gặp qua, thích soi mói háo sắc, đây Eve cũng từng để , nhưng ứng phó nổi.”
“Không khoa trương như chứ?” Tạ Nam đem bữa sáng đưa cho Tiểu Chu. “Dù cũng là khách hàng, bọn họ thể càn ?”
“Ai.” Tiểu Chu lắc đầu. “Cô thật là hiểu thế giới đen tối bên ngoài a, cho nên ở văn phòng cũng chính là một loại hạnh phúc đấy.”
Tạ Nam thuận miệng an ủi. “ Không chuyện gì, đối phó bọn họ cũng hẳn quá khó, cùng lắm đến lúc đó cùng cô.”
“Đừng, kéo cô xuống nước.”
Tạ Nam trở bàn việc, nhận điện thoại của Minh Tranh, cô đem tài liệu chỉnh lý mang trong. “Tổng giám đốc.”
“Cô tìm La quản lý, đưa cái cho cô .” Minh Tra gọi điện thoại nội bộ nhưng ai nhận, đem một chồng văn kiện đẩy về phía Tạ Nam.
“Tổng giám đốc, La quản lý hôm nay xin nghỉ.”
“Xin nghỉ, tại ?”
Tạ Nam vén tóc tai. “Cụ thể thì rõ, thể là việc gì đó.”
Minh Tranh chút xuất thần. “ , ngoài .”
Tạ Nam tư tâm, che giấu chuyện La Văn Anh là bởi vì bệnh mà xin nghỉ, mặc dù cô trong mắt La Văn Anh Tống Cẩm Trác nhưng trong mắt Minh Tranh cô , đó mới là quan trọng.
Trước khi tan việc, Tiểu Chu đem tất cả tài liệu bộ chuẩn thỏa , gọi điện thoại cho La Văn Anh một tiếng, đó chờ một đồng nghiệp khác cùng cửa.
Hai ở ngay cửa Hào Khôn đón xe, Tiểu Chu thấp thỏm nhà hàng.