Minh Tranh cửa phòng việc, Tạ Nam đang thu dọn . “ Tổng giám đốc.”
Minh Tranh đáp . “Tan ca .”
Nhìn theo bóng dáng Minh Tranh bước ngoài, Tạ Nam thu hồi tầm mắt, tay đụng tới tài liệu bên cạnh.
Minh Tranh lái xe đến tiểu khu La Văn Anh ở, thấy xe La Văn Anh cũng ở đây, nghĩ cô đang ở nhà.
Chờ thang máy lên, Minh Tranh cửa nhà cô, cũng ấn chuông, từ trong túi quần lấy cái chìa khóa, mở cửa nghênh ngang phòng khách.
La Văn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng ở trong phòng, bên tai tiếng động, còn tưởng lầm. Ánh mắt Minh Tranh từ phòng khách lướt qua xung quanh, trong nhà bếp sạch sẽ như mới, vẻ như thường xuyên nấu ăn ở nhà, vài bước đến cửa phòng ngủ La Văn Anh, cửa khóa, tiếp tục về phía , thấy La Văn Anh cuộn tròn giường lớn, đắp một cái chăn gần như che kín đầu.
“Em ?”
La Văn Anh mơ màng chuyện, cô từ từ mở to mắt, trở qua xem, quả nhiên thấy Minh Tranh ở cuối giường, áo sơ mi màu trắng, quần dài màu đen, đơn giản mà thư thái.
La Văn Anh đưa tay về phía , ngã bệnh nên đầu óc cũng xoay chuyển nhanh . “Anh, bằng cách nào?”
“Em đóng cửa.”
“Không thề nào!” La Văn Anh trực tiếp phủ định, cô ôm chăn dậy. “Nói như , tối hôm qua cũng là cẩn thận ?”
“Nói cái gì ?” Minh Tranh qua ở mép giường, đưa tay đặt lên trán La Văn Anh. “Đốt đồng hồ ?”
“Anh nhanh khỏi đây.” La Văn Anh đánh tay . “Còn nữa, đem chìa khóa nhà của đưa cho .”
“Ai chìa khóa nhà của em?” Minh Tranh c.h.ế.t cũng thừa nhận.
“Anh đừng cho siêu năng lực, Minh Tranh, mau.”
Hắn vẫn yên tại chỗ. “Bệnh như thế nào, sắc mặt cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-829.html.]
La Văn Anh đầu chỗ khác , Minh Tranh vén tay áo lên ngoài, cô vội vàng . “Giao chìa khóa cho hãy .”
Minh Tranh khỏi phòng ngủ nhưng rời mà thẳng đến nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa tuơi để trong lò vi ba hâm nóng, La Văn Anh tiếng động bên ngoài, cố chịu đựng thể khỏe đến phòng khách, thấy Minh Tranh coi chính là ngoài, cô thật tức giận, nhưng vì cơ thể đang khỏe , tiếng nhẹ. “ Hôm nay xin nghỉ, hơn nữa đây là nhà của , kêu thấy ?”
Minh Tranh đem sữa hâm nóng đổ trong ly, đưa vế phía La Văn Anh, cô chỉ chứ đưa tay cầm lấy.
“Đói bụng ?”
La Văn Anh ở bàn ăn, hai tay đặt ở mép bàn. “Anh , đợi lát nữa Tống Cẩm Trác đến đây thấy sẽ hiểu lầm.”
“Nếu như tình cảm giữa hai đủ , em còn sợ hiểu lầm ?”
Minh Tranh đắc ý một câu cho La Văn Anh á khẩu trả lời .
Hắn coi ai gì phòng bếp , quyết định nấu cháo cho cô, La Văn Anh cảm thấy đầu đau như nứt . “Có lúc thật hiểu trong lòng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì, Minh Tranh, thật hiểu hiện tại là bạn gái của khác, như là đang can thiệp cuộc sống riêng của .”
Minh Tranh cẩn thận vo gạo, xem lời La Văn Anh như gió thoảng bên tai, La Văn Anh chằm chằm bóng lưng của , rõ thần sắc gương mặt Minh Tranh lúc , nhưng thoáng thấy động tác cứng ngắc cùng hình cao to ở đó, thể cho La Văn Anh cảm thấy sóng mũi cay cay.
đến cuối cùng bọn họ còn là những cùng chung một con đường.
“Anh còn ?”
Minh Tranh bắt đầu nấu cháo, một lúc mới đầu về phía La Văn Anh. “Nếu bây giờ để em trở một nữa, còn kịp ?”
La Văn Anh nghĩ sẽ lời như , cô thật sự nghi ngờ đầu óc sốt đến mức hồ đồ lầm. Minh Tranh đối diện La Văn Anh, lúc tiếng chuông cửa truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của La Văn Anh.
Cô do dự xem xét sắc mặt Minh Tranh, đó dậy qua mở cửa.
Tống Cẩm Trác mang theo túi lớn túi nhỏ tiến , đều là một ít đồ ăn mua ở bên ngoài, ở cửa đổi giày, tiếng truyền rõ đến tai Minh Tranh. “Lớn như ngã bệnh cũng chịu bệnh viện, nhanh ăn , mua thuốc cho em.”
La Văn Anh đưa tay đón lấy, Tống Cẩm Trác thấy bộ dáng gầy yếu của cô. “Em rót ly nước.”
Sau khi phòng khách, xung quanh một chút thì trông thấy Minh Tranh, Minh Tranh cũng biểu hiện gì là giật , Tống Cẩm Trác đem đồ bày bàn ăn. “Văn Anh, em bạn ở đây?”