La Văn Anh tài liệu bàn.
Cô sớm Tạ Nam là đơn giản, một khi Minh Tranh quyết định là ai thể đổi , Tạ Nam như cũng ích gì, nhưng vẫn thể cho Tiểu Chu ghi nhớ phần ân tình , đương nhiên, nếu như hai về mỗi một ngả thì gì, còn nếu như giữ Hào Khôn, sợ rằng Tiểu Chu cảm động đến rơi nước mắt đối với Tạ Nam, chỉ đánh đó.
La Văn Anh nhếch môi lạnh, thời đại bây giờ liệu ai đối xử thật tâm với , cô lăn lộn thương trường nhiều năm, tính cách cũng đổi. , đương nhiên là cô biện pháp.
Qua làn nước mắt, Tiểu Chu Tạ Nam, mở miệng thì La Văn Anh lên tiếng: “Không ký hợp đồng, đả thương khác, gì thì chúng vẫn cho đối tác một câu trả lời thỏa đáng, bằng nó sẽ là một vết nhơ khó xóa của Hào Khôn, tuy rằng là của Tạ Nam và Tiểu Chu, nhưng hai là nhân viên của Hào Khôn, việc chúng nhất định gánh chịu.”
Mihn Tranh gật đầu, ánh mắt sang Tiểu Chu và Tạ Nam. Hai nín thở, Tạ Nam dám tùy tiện mở miệng. La Văn Anh , tiếp: “ Kỳ thật chuyện cũng quá khó, ý kiến của một chút ?”
Minh Tranh hiệu cho cô tiếp, La Văn Anh đưa lưng về phía Tiểu Chu và Tạ Nam, cô chậm rãi mở miệng: “ Như lời Tạ Nam , nếu cô tay , chuyện cũng sẽ đến mức , cho nên ai đó gánh, sa thải Tạ Nam, về phần Tiểu Chu, kỷ luật, trừ tiền lương và tiền thưởng của cô .”
Lời , Tạ Nam giật , Tiểu Chu vẫn lời nào, cô cho rằng chuyện tới nước , La Văn Anh nhất định sẽ giúp cô, nghĩ tới La Văn Anh Tạ Nam.
Minh Tranh cô chằm chằm gì, Tiểu Chu ngại ngùng mở miệng: “Eve, kỳ thật, Tạ Nam…”
“Tiểu Chu, hết , cô còn gì nữa?” La Văn Anh lên tiếng cắt ngang, đưa mắt Minh Tranh: “ Chuyện của công ty khi nào cần phiền tới thư ký, đây là việc ai cũng , hiện tại tìm lý do, chẳng lẽ Tạ Nam gì sai ?”
Minh Tranh đưa mắt Tạ Nam, Tiểu Chu: “Hiện tại cho các cô một lựa chọn, một là cả hai cùng , hai là một ở , một .”
Cái , ai cũng dám bừa, dù để trong Hào Khôn là một điều dễ dàng, huống chi còn liên quan tới tương lai ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-833.html.]
La Văn Anh ghế xoay xoay, đưa lưng về phía hai , lời cho Tiểu Chu cùng Tạ Nam , đồng thời cũng với Minh Tranh: “Tiểu Chu theo mấy năm nay, đào tạo, thật vất vả mới thành thục, cũng tìm mới.”
Trong lời của cô, ý tứ bảo vệ Tiểu Chu.
Tạ Nam lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến chuyện lớn như , tay cũng là Tiểu Chu, nhưng xem ý tứ bây giờ của La Văn Anh, rõ ràng là bảo vệ Tiểu Chu. Minh Tranh đưa mắt Tạ Nam, Tạ Nam đó như mưa, Minh Tranh đưa mắt La Văn Anh: “Xử lý chuyện như , thể cho phục ?”
“Tại thể?” La Văn Anh điều đương nhiên: “Đó là sự thật.”
“Quản lý La…” Tạ Nam cố nén tiếng nấc: “Lúc bắt phòng, thiếu chút nữa cưỡng bức, công ty chẳng những bồi thường mà còn sa thải , chuyện như thật thỏa đáng.”
La Văn Anh lên, tới đối diện Tạ Nam: “Vừa cô đều là tại cô ? Giờ kêu là oan uổng, Tạ Nam, trong công ty nhất định một gánh trách nhiệm, theo cô, thì như thế nào mới thỏa đáng?”
Tạ Nam cắn môi, đưa mắt Tiểu Chu.
Gương mặt Tiểu Chu đỏ bừng, tựa như đang quyết định chuyện gì quan trọng, cần cô chịu trách nhiệm, nhưng lời đến miệng vẫn , một mặt bởi vì La Văn Anh, một mặt khác là cảnh của cô. Cô còn lo lắng cho gia đình, theo La Văn Anh kiếm một chút tiền thưởng, nếu như sa thải khỏi Hào Khôn, về như thế nào?
Nước mắt Tạ Năm rơi lã chã, Minh Tranh tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, La Văn Anh chằm chằm, một khi cô ép khác ngõ cụt, thì họ cũng đừng mong mà trở ngoài.
“Tổng giám đốc…” Tạ Nam Minh Tranh: “ Thời gian tới công ty lâu, nhưng gì cũng việc nghiêm túc, nếu sa thải , cần cho một lý do chính đáng.”
“Tạ Nam, cô chịu trách nhiệm chính cô tự chuyện ngoài?”