Tạ Nam cố nén tiếng : “Quản lý La, cho cô , quan hệ của cô và Julie, chỉ hỏi cô một câu, nếu như cô rơi trường hợp giống như , thì cô sẽ như thế nào?”
“Được.” La Văn Anh chỗ của cô: “Cô cho , giữa cô và Tiểu Chu, Hào Khôn cần giữ ai?”
Sắc mặt Tạ Nam khẽ biến đổi, giọng nhẹ hơn, còn hùng hồn như nữa: “ hi vọng công ty thể xử lý công bằng, chí ít, đả thương khác cũng là , tại bắt gánh lấy cái tội danh ?”
Tiểu Chu giật , dù khi rơi trường hợp ai cũng bảo vệ , cô cắn môi, vô lực.
Hai tay khoanh n.g.ự.c La Văn Anh, thấy Tiểu Chu ngẩng đầu cô. “Eve, lão đại, đả thương chính là , cam tâm chịu phạt, công ty cứ trừ tiền lương và tiền thưởng của , bồi thường bộ tiền thuốc men, sa thải , nhưng hi vọng đừng ghi chuyện hồ sơ của , ?”
Minh Tanh để ngón trỏ nơi khóe miệng, liếc mắt La Văn Anh, phất tay với hai : “ Các cô ngoài .”
Ta Nam dậy , Tiểu Chu gì đó, nhưng lời đến miệng vẫn thốt . Tiểu Chu ngoài, thuận tay đóng cửa , Tạ Nam tới bàn thư ký, thấy Tiểu Chu tới, cũng gì úp mặt xuống bàn.
La Văn Anh thấy hai rời , lúc mới đưa mắt Minh Tranh: “Anh định xử chuyện như thế nào?”
Minh Tranh giống như vô tội: “Anh như thế nào?”
La Văn Anh xòe hai tay : “Tối hôm qua tự chạy tới đồn cảnh sát, chắc hẳn chuyện giải quyết gọn gàng, cũng nhất định sẽ về phía Tiểu Chu, nhiều năm việc cùng như thế, cô cũng thể . Về phần Tạ Nam, càng thể sa thải cô ngay lúc , mục đích tối hôm qua của cô là gì, nhưng trong mắt ngoài, nếu như đem cô khai trừ khỏi Hào Khôn, phía nhất định đồng tình, về còn ai dám cống hiến hết sức lực cho Hào Khôn?”
Minh Tranh nhíu mày, vỗ tay: “Người hiểu nhất chỉ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-834.html.]
La Văn Anh cho là đúng, chờ tiếp, Minh Tranh cầm lấy ly cà phê bàn hớp một ngụm, lúc nãy xem náo nhiệt, cà phê lạnh, khẽ mím môi mỏng , mở miệng : “Em , nhưng ở mặt Tạ Nam cố tình , nhưng cô còn đang trong thời gian thử việc, đến lúc đó giữ thì cũng tùy em, nhưng ít chúng cũng bản tính Tạ Nam, còn Tiểu Chu, về nhất định sẽ càng thêm trung thành với em, mà em luôn coi trọng Tiểu Chu, lúc mặt giúp cô , sợ rằng phần ân tình cô sẽ ghi nhớ cả đời.”
La Văn Anh xuyên tới gò má của Minh Tranh, lấy bối cảnh lưng nền: “Quyền quyết định về Tạ Nam tay , quan hệ gì tới ?”
“Em giữ, liền giữ, em , thì để cô .” Minh Tranh La Văn Anh chằm chằm, giọng nghiêm túc.
Tay cô để mặt bàn, gõ nhẹ vài cái: “Chuyện tối hôm qua, nếu chúng cho qua, đối phương cũng dám theo tới cùng, dù đó cũng là hành vi cá nhân, đại diện cho công ty, chuyện giải quyết hậu quả để , coi như lưu chút tâm ý cho Tiểu Chu.”
Minh Tranh chút do dự mà cự tuyệt: “Không , chuyện dừng tại đây, em đùng nhúng tay .”
“Anh sợ ăn ?”
Minh Tranh lên, hai tay chống ở mép bàn, hướng nửa tới mặt La Văn Anh: “Cho khác ăn bằng giữ cho một ăn.”
La Văn Anh lạnh, lên đối diện cùng Minh Tranh: “Người phía ngoài, tùy xử lý ?”
Minh Tranh gật đầu.
“Được, dù cũng trong thời gian thử việc, chờ cho chuyện lắng , tìm một cơ hội sa thải cô .” La Văn Anh cũng giữ một như tại Hào Khôn.
“Kỳ thật lúc Tạ Nam cũng , chí ít mỗi bữa sáng thể mang cho một cốc sữa, sinh bệnh còn mua thuốc đưa bệnh viện, so với các thư ký thật .”
Sắc mặt La Văn Anh lạnh lẽo, nữa: “Được, dù cũng do quyết định.” Nói xong, nhấc chân bước nhanh ngoài.