Phó Nhiễm ưỡn bụng tới bên Minh Thành Hữu, cánh tay tự nhiên choàng qua cổ , Minh Thành Hữu ngẩng đầu, một cánh tay ôm Phó Nhiễm trong ngực: "Anh đang dạy lão đại cách theo đuổi con gái."
"Anh thì chủ ý gì ?"
"Mỏi mắt chờ xem ."
Lúc La Văn Anh tới, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đều ở đây, Triệu Lan cạnh giường bệnh, Minh Tranh tiếng bước chân liền mở mắt , miệng mới gọi hai chữ Văn Anh thì một loạt giọng khác bao phủ: "Lão đại, chúng tới thăm !"
Tiểu Chu mặc quần bò trực tiếp nhảy , bên cạnh Tạ Nam theo.
"Bác gái."
"Bác gái."
Mấy lượt bắt chuyện qua, Triệu Lan nhanh chóng dậy chào hỏi: "Văn Anh, mau tới , các con cũng ."
Minh Tranh gần như nhảy dựng lên, thấy Tạ Nam theo ở phía , sắc mặt khẽ biến thành âm u, tin La Văn Anh nhận Tạ Nam tâm tư khác với , lúc còn mang cô tới bệnh viện, tức c.h.ế.t thì là cái gì?
"Cô gái quen mặt, Minh Tranh, con uống rượu say, là cô đưa con về nhà đúng ?"
Sắc mặt Tạ Nam ửng hồng, Tiểu Chu mặt lành lạnh, còn La Văn Anh là khuôn mặt cần quan tâm. Minh Tranh trả lời Triệu Lan, Tạ Nam tới bên cạnh giường : "Lão đại, đầu của thương thành như ? Gặp ăn cướp ?"
Minh Tranh mím chặt môi, đôi mắt hề chớp La Văn Anh. La Văn Anh ho nhẹ một tiếng: "Lúc tan việc gặp Tiểu Chu, rõ ở bệnh viện cho nên đại diện công ty tới ‘an ủi ’, lúc Tạ thư ký cũng ở đó, kìm quan tâm, liền cùng đến đây."
Ẩn ý, là Tạ Nam theo.
Tạ Nam đổi sắc mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-844.html.]
Mọi ở phòng bệnh lâu, La Văn Anh vết thương của Minh Tranh cũng gì đáng lo ngại, cùng Triệu Lan mấy câu đó mới rời .
Bên trong phòng bệnh khôi phục khí yên tĩnh, La Văn Anh với Tiểu Chu và Tạ Nam về phía bãi đỗ xe, lấy xe chở các cô một đoạn, Tạ Nam hiệu dừng xe ở phía : "Bạn bè hẹn ăn cơm ở đây, La quản lý, cho xuống đây là ."
"Ừ." La Văn Anh ngừng xe để Tạ Nam xuống.
Tiểu Chu quan sát bóng dáng biến mất ở phía kính chiếu hậu: "Eve, tám phần là Tạ Nam trở bệnh viện."
La Văn Anh từ chối cho ý kiến, cho xe chạy tiếp. Trong lòng Minh Tranh cất giấu Phó Nhiễm, ngay cả cô đều thể trong, chỉ bằng Tạ Nam thôi ?
Qua ngày hôm đồng nghiệp công ty buổi tụ họp, Minh Tranh nhớ ngày khỏi viện đến Hào Khôn, lời Minh Thành Hữu thường xuyên xoay tít ở trong đầu , mới đầu còn chút ý chống cự, dần dần câu “ đem chiếm đoạt, tâm tư từ từ sẽ trở ” càng lúc càng chiếm vị trí chủ đạo.
Minh Tranh tựa cửa sổ, thấy bóng đêm m.ô.n.g lung rơi tấm màn đen, rõ mỗi khi liên hoan trở về, La Văn Anh đều sẽ uống rượu, hơn nữa thăng chức, chỉ riêng việc chúc mừng, những đồng nghiệp khác thể bỏ qua cơ hội chuốc rượu. Minh Tranh cầm điện thoại di động khép khép mở mở, tựa như đang do dự, tựa như đang nghĩ tới chuyện trọng yếu gì đó. Sau một lúc lâu, bấm điện thoại Tiểu Chu, quả nhiên La Văn Anh uống nhiều.
"Lão đại, những đó thật hiểu chuyện, cứ bắt Eve uống rượu, chán chết." Giọng Tiểu Chu chuyện cao vút, ánh mắt Minh Tranh nhanh chóng sáng lên: " , vẫn đang ở chỗ cũ hả?"
"Vâng."
Minh Tranh lái xe tới quán rượu, Tiểu Chu đỡ La Văn Anh đang lung la lung lay ngoài, thấy , Tiểu Chu vội vàng quơ tay gọi: "Lão đại, ở đây!"
Minh Tranh đến gần mấy bước, tiếp nhận La Văn Anh từ trong tay Tiểu Chu: "Làm thế nào uống tới như ?" Trong lòng tiếng vọng , uống nhiều mới dễ việc.
Tiểu Chu liến thoắng ngừng oán trách, còn đề nghị Minh Tranh trừ tiền lương những đó , Minh Tranh dìu La Văn Anh xe: "Dài dòng, cô cũng về thôi, đưa cô về."
Tiểu Chu quan sát ánh mắt mơ mơ màng màng của La Văn Anh, cẩn thận dè dặt hỏi một câu: "Eve, chị chứ?"
Sau cô nghĩ , gọi điện thoại cho Tống Cẩm Trác mới , chẳng qua cô của . Minh Tranh nâng cửa kính xe lên: "Đưa cô về nhà còn thể xảy chuyện gì?"
Tiểu Chu nghĩ thầm, dù Minh Tranh cũng là một đắn, trong ngày thường mặt mày lạnh nhạt, một câu đều quan sát tâm tình của , như chắc cũng sẽ nhân cách cao thượng đúng ?