"Sao ngủ tiếp ?" Giọng truyền trong tai cũng quen thuộc, cô còn giật hơn cả lúc , La Văn Anh khẽ cử động, Minh Tranh thuận thế đưa cánh tay khoác xuống bụng phẳng phiu của cô.
Nhìn đàn ông phía rõ ràng, La Văn Anh gọi cũng gì, đột nhiên Minh Tranh cảm thấy chột , mở mắt , thấy cô chằm chằm, thể cô hết việc. Anh bắt chước bộ dáng của cô, dậy, ngón tay vén vén phần tóc: "Thoải mái hơn ?"
Cô đem lời của bỏ ngoài tai , La Văn Anh cầm chăn mền trùm lên thể, một chân trượt xuống giường, Minh Tranh túm chặt cánh tay của cô: "Không gì với ?"
La Văn Anh cùng : "Nói gì?"
Minh Tranh cô hỏi ngược , nhất thời nên mở miệng thế nào. La Văn Anh khẽ nhếch môi: "Muốn mở miệng bản qua cùng Tống Cẩm Trác, bây giờ cùng lên giường, và thể đến với ? Phải ? Còn gì với nữa."
Hàng lông mày Minh Tranh nhíu : "Em cần chuyện với như ."
"Vậy ? " La Văn Anh : "Vậy còn thể gì?"
" và em…’’
"Minh Tranh, nghĩ tới cũng ngày hôm nay, mượn chuyện say rượu mất lý trí để dây dưa cùng ?” Lời của La Văn Anh thật lạnh lùng, cũng khó , sắc mặt Minh Tranh ngừng đổi: "Em cho rằng là loại như ?"
"Tối hôm qua tụ họp, cũng tham gia, nhưng bây giờ ở nhà , còn lời giải thích nào hơn ?"
Minh Tranh cô lên, La Văn Anh như để ý ai bên cạnh, đến tủ quần áo, lấy nội y cùng váy xếp trong tủ, động tác chậm rãi mặc từng món đồ lên . Minh Tranh chằm chằm bóng lưng của cô, La Văn Anh mặc quần áo tử tế chuẩn rửa mặt, ánh mắt lướt qua , như vô hình.
Khóa trái cửa xong, La Văn Anh ở tấm gương trong phòng tắm, đem nước lạnh rửa mặt, một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn của Minh Tranh: "Văn Anh." Cô kéo cửa ngoài, sắc mặt bình tĩnh, đáy mắt hồng hồng, La Văn Anh tránh tầm mắt Minh Tranh, bước chân về phía phòng ngủ.
Trong lòng khỏi trở nên lo lắng, cũng Minh Thành Hữu đưa chủ ý bao nhiêu phần thiếu đắn.
Tại Y Vân Thủ Phủ, Minh Thành Hữu nhàn nhã ăn bữa sáng, đôi mắt nheo về phía ở ngoài phòng chơi đùa của Hãn Hãn, Phó Nhiễm nuốt xuống ngụm sữa bò trong miệng: "Ngày hôm qua, cùng cả gì đó ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-846.html.]
"Anh chỉ cho một chiêu."
Phó Nhiễm múc thìa cháo đưa lên miệng: "Sao cơ?"
"Anh chỉ mau mau biến La Văn Anh thành của ."
Phó Nhiễm dùng thìa gõ gõ lên miệng chén: "Suy tính bậy bạ, Văn Anh giống những khác.”
"Chính là như mới thể nắm chắc. "Minh Thành Hữu đẩy cái chén trong tay , dậy bên cạnh Phó Nhiễm: "Anh dạy một chiêu, mượn chuyện say rượu mất lý trí."
"Anh…." Thiếu chút nữa Phó Nhiễm sặc cháo trong miệng, thật vất vả nuốt trở về trong bụng: "Anh đang hại ?"
"Sao thể hại chứ?" Minh Thành Hữu tỏ vô tội : "Anh chỉ cho thôi."
"Chính xác là, cho Văn Anh thể hận ."
"Càng yêu càng hận." Minh Thành Hữu ôm bờ vai của vợ: "Yên tâm , ầm ĩ thì mới thể đến với ."
Do công việc đang quá trôi chảy, chung quy cũng chỉ vì xem náo nhiệt thôi, ? Minh Tranh xong quần áo tới phòng khách, thấy La Văn Anh ở ghế sofa, chuẩn bữa sáng giống bình thường, vén tay áo lên: "Em ăn gì?"
La Văn Anh cũng nhúc nhích phía chằm chằm, lúc thời gian còn sớm, cô giống như bức tượng điêu khắc, Minh Tranh trong mắt cô, nhưng chút cảm giác gì.
"Anh đây ." La Văn Anh với .
Minh Tranh qua, ghế sa lon đối diện La Văn Anh, đặt hai tay đầu gối, mười ngón tay đan xen.
"Rốt cuộc như thế nào?" La Văn Anh mở miệng . Minh Tranh về phía đôi mắt cô : " , em cho bất cứ cơ hội nào để bắt đầu , nghĩ biện pháp nào khác."
Lời của , từng chữ từng chữ lọt tai La Văn Anh.