"Khẳng định là tức giận."
"Mẹ vòng tay đó là một đôi ? Hôm nào em sẽ đem một chiếc khác đến gạt ."
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm nâng lên.
"Tam thiếu, gặp Minh lão tướng quân quả thật là việc gấp cần ông giúp đỡ, hôm qua hẹn, thời gian cũng là ông định ."
"Hừ."
Ngôn ngữ của Minh Thành Hữu thể thiếu vẻ châm chọc khiêu khích.
"Tát vợ còn dám là việc cầu cạnh? Giúp đỡ? Sao tránh xa , lúc để đưa mặt bên đưa cho các tát nữa ?"
Tính tình ...
Phó Nhiễm ngạc nhiên, thật là cũng để cho còn một chút mặt mũi.
Sau khi Minh Tranh đưa La Văn Anh về đến nhà liền thẳng tới công ty.
Đợi khi tan việc đến La gia, mới cô bệnh viện bởi vì dị ứng. Cũng may La Văn Anh chỉ là cẩn thận ăn đồ hư chứ hề đến chuyện ở Minh gia.
Lúc đó Minh Tranh mới , cô dị ứng với trứ
Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, Minh Thành Hữu khỏi phòng việc liền gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô ở nhà chờ, nhất định sẽ chuẩn phòng ăn về nhà đón cô.
Thời tiết thật thích hợp với ngày , lúc Minh Thành Hữu lái ô-tô qua quảng trường Vanda, bầu trời bay lên tuyết mịn, đây là trận tuyết đầu năm nay. Khi tìm chỗ đậu xe thời gian chỉ là năm phút, tuyết rơi đầu vai cũng biến thành cùng cỡ như lông ngỗng.
Minh Thành Hữu đối với chung quanh đây quen thuộc. Thời gian còn giữ mối quan hệ với Thẩm Ninh thường tới đây, nâng tay lên xem đồng hồ. Lúc vẫn còn sớm, còn đủ thời gian chuẩn quà tặng cho Phó Nhiễm.
Vưu Ứng Nhụy từ trong tiệm sơn móng tay xong ngoài, ngày mai là sinh nhật một bạn, cô cố ý đắp móng tay thật . Lúc khỏi cửa vẫn còn đang chú ý thưởng thức, nhưng thiếu chút nữa đụng một thanh niên qua.
"A, đây là đại tiểu thư của Phó gia ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-86.html.]
Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên, là mấy tên thanh niên ở cùng ngõ, bình thường thì dây dưa qua với cô, cô đều là trốn tránh tiếp xúc.
Vưu Ứng Nhụy siết chặt túi xách trong tay bước qua mấy đó, nhưng nghĩ bọn họ nhất quyết tha, chăm chằm.
Minh Thành Hữu mang ô, nhưng cũng giống cảnh tượng những đường bên cạnh vội vã như , đưa mắt, vẻ mặt tràn đầy khí thế bừng sáng và cao quý thuần túy thu hút sự chú ý của .
Bước chân mạnh mẽ vững vàng, lúc tới chỗ hành lang một cửa hàng thì đầu vai thấy một lớp tuyết trắng.
"Các gì?"
Vưu Ứng Nhụy hai khác chặn , đành ôm sát túi xách trong
"A, vẫn còn coi chính là đại tiểu thư? Trong cái túi rách của cô thể bao nhiêu tiền? Chẳng qua là lớn như mà sờ tay của thiên kim tiểu thư, dù cô cũng sống ở Phó gia 20 năm, các phu nhân và tiểu thư trong xã hội thượng lưu đến tắm cũng dùng sữa tươi tắm, ?"
Lời trêu chọc của thanh niên dáng vẻ lưu manh cho mấy bên cạnh ầm lên dứt. Minh Thành Hữu ở cách đó xa, Phó gia hai chữ vẻ cực kỳ chói tai.
Vưu Ứng Nhụy bao giờ gặp trường hợp , nhưng cũng bình tĩnh.
"Tránh cho , thì báo cảnh sát."
Nói xong cô móc điện thoại di động Iphone 4 từ trong túi .
"Còn cả điện thoại quả táo nữa, đó là hàng nhái chứ, đưa cho xem một chút."
Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay đang duỗi .
"Các là những tên lưu manh, cút cho !"
"Cô với Vưu Nhiễm ngược tính tình giống , cô cũng bao giờ cho đụng tay , nhưng hiện tại thì cô , là thiên kim tiểu thư thật sự, còn cô thì là gì?"
Từ nhỏ gia cảnh Minh Thành Hữu , tự nhiên thể Phó Nhiễm trải qua những chuyện gì. Hắn nghĩ đến bóng dáng thon gầy mà kiên cường . Mỗi ngày ngoài chăm chỉ học hành còn đối diện với mấy tên vô quấy rầy như thế .
Vưu Ứng Nhụy thừa dịp mấy mặt đề phòng, lao phá vòng vây đó chạy như bay về phía , cô thấy tiếng bước chân lưng chân càng lúc càng tới gần. Đột nhiên thấy bóng dáng Minh Thành Hữu, cô chút nghĩ ngợi đưa tay níu lấy vạt áo , bởi vì cô vội vàng chạy trốn nên lúc chỉ thể khom lưng thở dốc