Mấy theo sát tới, tên thanh niên cầm đầu thấy Minh Thành Hữu quen quen, cũng lập tức tiến lên.
Hô hấp Vưu Ứng Nhụy dần dần bình thường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô thẳng lên dùng ngón tay chỉ chỉ Minh Thành Hữu.
"Các mới tới Vưu Nhiễm, chính là vị hôn thê của Minh Tam Thiếu."
Ánh mắt Minh Thành Hữu sắc bén lướt tới, cũng chuyện, đối phương cũng chỉ là trêu chọc nên lớn chuyện. Người thanh niên hướng mấy bên cạnh nháy mắt, bước nhanh rời .
Vưu Ứng Nhụy vẫn khẩn trương cầm áo Minh Thành Hữu, bàn tay đẩy cô để dấu vết.
"Vị hôn thê của tên là Phó Nhiễm, đời nào tên là Vưu Nhiễm."
Cô thấy bóng dáng của lướt qua vai cô bước về phía , Vưu Ứng Nhụy bóng lưng cao lớn của đàn ông, cô đuổi theo một bước, mở miệng giọng lạnh nhạt.
"Có các đều nghĩ câu chuyện kỳ quái là tại ? cố ý sai, đúng thế, ở Phó gia sống an nhàn sung sướng 20 năm. Thế nhưng là cố ý ăn cắp, nếu sớm sẽ một ngày phát hiện phận thật, tình nguyện từng sống ở Phó gia. Các chỉ nghĩ Phó Nhiễm là hại, cũng như ăn trộm hạnh phúc của cô , nhưng từ đầu đến cuối cũng ai hỏi một câu."
Minh Thành Hữu dừng chân ở cửa tiệm trang sức, ánh đèn màu trắng đặc biệt đem bóng dáng của kéo dài hơn, giữ kín như bưng thần sắc, chỉ lười biếng mở miệng .
"Hôm nay lễ Giáng Sinh , thế nào mà muộn như vẫn còn ở bên ngoài?"
"Ở chỗ chúng , ai sẽ ngày lễ ?"
Không giống như ở Phó gia, cô thể gọi bạn bè đến cổ động ăn mừng, cô sớm còn chất tư bản trong tiêu xài.
"Đi, tiệm giúp chọn một món quà."
Vưu Ứng Nhụy theo Minh Thành Hữu tới tiệm đá quý, đích quản lý tiếp đãi, đưa Vưu Ứng Nhụy tới quầy.
"Cô tự chọn cho một cái , chọn giúp một cái cho Phó Nhiễm."
"Tại tặng quà cho ?"
Minh Thành Hữu khiến quản lý cần chú ý bọn họ, tự xuống.
"Chưa từng qua gặp phần ? Lại , tin tưởng ánh mắt của cô đối với những thứ ."
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy nâng lên vẻ giễu cợt.
"Tam Thiếu thật là rộng lượng."
Cô đang với phục vụ chọn cho Phó Nhiễm chọn một cái lắc tay nhất, tự chọn cho một chiếc khác biệt, giá tiền chênh lệch tới 2000.
Chiếc của Phó Nhiễm mặc dù đắt, nhưng kiểu dáng bình thường đại . Điều đó là Vưu Ứng Nhụy hiểu, tự chọn cho về kiểu dáng mặc dù vẻ đơn giản nhưng là kiểu kinh điển dễ hết mốt.
"Được ."
Cô đem hộp đá quý đẩy tới mặt Minh Thành Hữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-87.html.]
Hắn cầm ở trong tay mở suy nghĩ.
"Không t
Sau khi xem xét xong, Minh Thành Hữu lấy qua chiếc hộp trang sức trong tay Vưu Ứng Nhụy.
" xem cái dường như thích hợp với Phó Nhiễm, cô lấy một cái khác ."
Vưu Ứng Nhụy nhận lấy hộp trang sức trong tay , giơ giơ lên mặt Minh Thành Hữu.
"Tóm , cám ơn quà tặng của ."
Cho đến khi bóng dáng của Minh Thành Hữu biến mất ở cửa tiệm, lúc Vưu Ứng Nhụy mới lạnh, đây coi là gì? Thay Phó Nhiễm trút giận ?
Có để cho cô xem trọng cái nào đó, về cũng sẽ đổi cho Phó Nhiễm?
Vưu Ứng Nhụy đem hộp trang sức đặt quầy.
"Giúp đổi chiếc lấy chiếc nãy lấy, giống như đúc."
Cô giơ tay lên, lúc mới phát hiện sơn móng tay bên tay trái rớt một mảng, tìm bên trong tiệm cùng hành lang đều tìm , lẽ rơi mất từ lúc kéo Minh Thành Hữu.
Minh Thành Hữu trở Tôn Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm quần áo xong đang ở phòng khách đợi . Trong TV phát bộ phim truyền hình gần đây đang thịnh hành, cô chán nản duỗi một cái, thấy Minh Thành Hữu cất bước tới.
"Sao bây giờ mới trở về?"
Hắn chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, từ trong túi áo móc một hộp vải nhung, khi mở lấy lắc tay đeo lên cho cô, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt như kích thích lỗ chân lông dựng lên. Phó Nhiễm giơ cổ tay lên kỹ ánh đèn.
"Thí
"Anh mua?"
"Không là mua còn thể là giành ?"
Cô ngẩng đầu lên về đàn ông bên cạnh.
"Mà em chuẩn quà tặng gì cho ."
Phó Nhiễm đem hộp trang sức Minh Thành Hữu đưa cho cô đặt bên cạnh, giơ chiếc lắc trong tay lên.
"Không cũng sẽ cho mua cho phụ nữ khác đồ giống như đúc đó chứ?"
Cô thuận miệng hỏi, thật thì cũng nghĩ nghiêm túc thật.
Minh Thành Hữu lạnh.
"Coi như kẻ trộm hoa, thật sự nghĩ là cả hoa cùng cỏ đuôi chó đúng ?"