“Anh lúc mở miệng, lời còn kịp liền thấy cơ thể cô đột nhiên ngã về phía , theo bản năng đưa tay kéo cô , nhưng vẫn là muộn một chút, mỗi đến đây đều tự hỏi , tại muộn một chút như ?”Trong mắt Tống Cẩm Trác tràn ngập nỗi thống khổ,phảng phất thể lây sang bên cạnh. “Anh thật với cô , nếu cho một đôi cánh, cũng sẽ bay , chúng sẽ cùng một đôi chim liền cánh, tình nguyện vĩnh viễn bay ở bầu trời, cho dù mệt c.h.ế.t nữa, cũng nghỉ chân. Nhiều năm như , trong nhà luôn sắp xếp giới thiệu từng một cho , cũng từng thử cố gắng, lẽ là giống như em , một góc trong lòng mãi mãi tìm đúng thể lấp đầy.”
La Văn Anh cảm thấy chua xót, nước mắt trào , Tống Cẩm Trác đưa tay lau nước mắt mặt cô, “Cho nên em cần cảm thấy áy náy, kết hôn với em, chỉ là bởi vì cho rằng chúng thích hợp mà thôi, thương em, đời cũng thể tìm để thể yêu mà đến hôn nhân.”
La Văn Anh , càng cảm thấy khó chịu. “Thử một chút , c.h.ế.t thể sống .”
“Lời với chính một ngàn một vạn .” Tống Cẩm Trác đau khổ nhạt. “Có lúc nghĩ, sống mà mệt mỏi như , lúc nhảy xuống cùng cô .”
“Đừng,” Sắc mặt La Văn Anh lo lắng. “Cô thấy sống thật .”
Tống Cẩm Trác về phía rừng cây xanh tươi ở giữa khe núi. “Không cần an ủi , nếu thật chết, sớm chết.”
La Văn Anh điếu thuốc cháy gần hết, một đoạn tình cảm như thế, gần như thiêu đốt tất cả cảm xúc mãnh liệt cùng tình yêu tha thiết của một , nếu đổi là cô, cô cũng sẽ giống như Tống Cẩm Trác, vĩnh viễn cũng thể yêu thêm nữa.
Tống Cẩm Trác đầu , thấy La Văn đang , duỗi thẳng hai chân. “Cho nên cần cẩm thấy hổ thẹn với , đây cũng là phim truyền hình, nam phụ mãi mãi yêu nữ chính cuối cùng thành, kết cục chỉ thể bia đỡ đạn. Anh sớm qua, suy nghĩ của thực tế, lẽ , cũng sẽ cố gắng hết sức thử chọn thích hợp, kết hôn sinh con, đó để cuộc đời cứ như thế trôi qua.”
Cả đời, dài bao, huống chi là giống như Tống Cẩm Trác.
La Văn Anh gần như quên mất cô thế nào trở chân núi, Tống Cẩm Trác lái xe đưa cô về, La Văn Anh âm thanh bên trong xe truyền đến, là bài hát ‘Hôm qua tái hiện’ :
….
sở hữu những ký ức
Tái hiện rõ ràng
Chỉ một chút vẫn thể khiến bật
Giống như đây
Phảng phất ngày xưa đến
…..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-871.html.]
Đáng tiếc, hôm qua vĩnh viễn cách nào tái hiện…
La Văn Anh cảm thấy tâm tình ảm đạm, trong mắt từ đầu đến cuối tràn ngập một lớp sương mù, khó chịu nên lời, Tống Cẩm Trác đưa La Văn Anh đến cửa nhà cô. “Anh sẽ chuyện với cha .”
La Văn Anh ngước mắt về phía . “Em thể hiểu ,nhưng em thật sự hi vọng thể hạnh phúc.”
“Có thể.” Tống Cẩm Trác hai chữ , cũng thuyết phục chính . “Chuyện của Hào Khôn em cũng cần lo lắng.”
La Văn Anh lắc đầu. “Em lo lắng nữa.”
Tống Cẩm Trác nhoẻn miệng . “Như cũng .”
“Chuyện của …”
Tống Cẩm Trác ngắt lời cô. “Chuyện của càng cần lo lắng, chỉ là bộ tạm thời nghỉ ngơi vài ngày mà thôi.”
La Văn Anh xuống xe, thấy Tống Cẩm Trác lái xe rời , cô theo cho đến khi thấy đuôi xe biến mất một đoạn đường, lòng tràn đầy phức tạp.
Cô ngăn một chiếc taxi, lái xe hỏi thăm. “Xin hỏi ?”
La Văn Anh ngoài cửa sổ, qua lớp kính thể thấy thần sắc nhợt nhạt của chính . “Hào Khôn.”
Lúc các nhân viên ở Hào Khôn đều đang ở trong tòa nhà, La Văn Anh , nhân viên lễ tân vẫn như cũ duy trì tính nghề nghiệp tươi chào hỏi cô, cửa thang máy mở , cô thấy cả đám đang tới.
Minh Tranh ở phía , cổ tay áo xoắn lên đến khuỷu tay, bộ dáng lúc việc luôn lạnh lùng khiến khác dám cận, đang cùng những hai bên thấp giọng gì đó.
Vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy La Văn Anh mặt, bắt đầu chào hỏi. “Quản lý La.”
Minh Tranh cầm phần văn kiện trong tay buông xuống bên ,tiến lên một bước hỏi. “Làm ?”
La Văn Anh vòng tay qua ôm lấy thắt lưng Minh Tranh, đầu khẽ dựa vai , hành động khiến cho ở đây đều trợn mắt há mồm, Minh Tranh nhận thấy cô gì đó đúng. “Có xảy chuyện gì ?”
La Văn Anh lắc đầu, dường như mới ý thức cảnh thích hợp, cô cố nén cảm xúc lui về, Minh Tranh nắm chặt bả vai dùng sức kéo cô lòng .