Phó Nhiễm dậy .
"Anh giống như nhà giàu mới nổi ."
Bởi vì một câu của cô mà đến gần sáng mà vẫn Minh Thành Hữu giày vò. Phó Nhiễm chỉ hận là luyện Taekwondo, cô úp mặt gối đầu dậy nổi, ánh mặt trời khẽ hắt lên đôi tay trắng như ngọc.
Minh Thành Hữu ở cô, cứ coi như là nơi mềm mại hơn cả nệm giường, Phó Nhiễm liên tục thở dốc ngừng.
Hắn thích khẽ cắn lưng trắng nõn của cô, từ cổ đến xương quai xanh cũng bỏ sót một nơi nào.
Đôi mắt Phó Nhiễm khẽ nhấp nháy, tiếng Minh Thành Hựu xoay rời giường mặc quần áo xột xoạt. Cô lười mở mắt.
Một bộ âu phục ném tới.
"Giao cho Tiêu quản gia giặt khô cho ."
Phó Nhiễm tiện tay đem bộ quần áo ném bên cạnh, cô lật thẳng. Có cảm giác n.g.ự.c lộ bên ngoài cảm giác nóng rực khác hẳn với nhiệt độ trong phòng, cô vội vàng mở mắt, thấy một ánh mắt màu đen đang ý đồ bất
Cô kéo chăn mền phủ lên đôi vai.
"Còn công ty?"
Minh Thành Hữu cúi chăm chú hôn trán cô.
"Buổi tối hôn phía nên ban ngày chỉ thể hôn lên mặt là ?"
May mắn là tránh né kịp thời, bằng chiếc gối trong tay Phó Nhiễm chắc chắn xác định hạ cánh mặt .
Cả ngày hôm nay Phó Nhiễm đều việc.
Sau khi rời giường xuống ăn sáng xong ở trong phòng lên mạng Internet.
Lúc Tiêu quản gia tới phòng lấy đồ cô mới nhớ chuyện Minh Thành Hữu giao phó. Phó Nhiễm cầm lấy bộ tây phục, lấy từng thứ linh tinh bỏ sót trong túi . Bất ngờ sờ thấy một dị vật, lấy là một miếng móng tay giả tinh xảo.
"Thiếu phu nhân?"
"Vâng."
Phó Nhiễm nắm chặt bàn tay , đưa quần áo cho Tiêu quản gia.
"Thiếu phu nhân, cô gì phân phó cứ bảo ."
"Được."
Phó Nhiễm yên lòng, đưa mắt Tiêu quản gia rời phòng, cô vô thức đem miếng móng tay bóp chặt, lúc mở tay thể thấy lòng bàn tay hằn lên một đường trăng lưỡi liềm.
Tin tình cảm bên ngoài về Minh Thành Hữu mấy ngày cũng vơi ít, mỗi ngày cũng coi như về nhà đúng giờ. Thực sự Phó Nhiễm cho là đổi, bản tính phong lưu b phóng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-90.html.]
Cô ở ghế sofa, đó dậy ban công, trốn tránh đến chỗ nào chăng nữa cũng thoát khỏi lạnh lẽo.
Trong nháy mắt cảm giác theo ai, giống như lúc mỗi phụ nữ đầu tiên phát hiện chồng của khác , mờ mịt, luống cuống.
Có thể Phó Nhiễm rõ cô thuộc về loại đó, nhưng cảm giác vô lực mãnh liệt như là đem cô giam cầm trong bức tường thoát .
Cô trở phòng ngủ, đem miếng móng tay giả trong tay ném thùng rác.
Minh Thành Hữu cuộc họp quan trọng kéo dài cho tới trưa mới nghỉ, giơ tay lên thời gian, 12 giờ.
Tay cởi bỏ chiếc cúc áo thứ nhất, tùy ý đem cà vạt kéo hai bên, cảm thấy mệt mỏi trong ghế da.
Nhớ tới Phó Nhiễm hôm nay cần , bấm điện thoại của cô, dùng ngón cái cùng ngón trỏ đặt nhẹ giữa lông mi.
"Alô?"
Tiếng truyền đến chút bực dọc.
Minh Thành Hữu bật , mệt mỏi tan hết, nhấc hai chân để lên bàn việc, cả lười biếng giống như con báo ngủ đông, ưu nhã mà tính công kích.
"Như thế nào, còn ngủ ? Thể lực em thật sự là yếu quá đấy!"
"Có chuyện gì ?"
Phó Nhiễm còn sức hỏi.
Đầu lông mày Minh Thành Hữu khỏi nhíu chặt.
"Không việc gì thì thể gọi điện thoại cho em ?"
Hắn cơm trưa đều chẳng quan tâm ăn một miếng, vô thức thấy giọng của cô, nghĩ là Phó Nhiễm bình tĩnh như thế.
"Không việc gì em cúp máy."
Đủ trực tiếp .
"Không cho phép cúp máy!"
"Vậy chuyện gì ."
"Em xảy chuyện gì, tối hôm qua như ?"
Tiếng Minh Thành Hữu khỏi cất cao, tâm tình phụ nữ như kim đáy biển, lời một chút cũng sai.
"Hiện tại em đang cùng chuyện ."
Phó Nhiễm đáp một câu.