"Vì thể là cô ?"
Nửa của Minh Thành Hữu im trong giường lớn, giọng như như , gối cánh tay lên về phía Phó Nhiễm.
Cô mím chặt môi lời nào, ánh mắt chỉ chằm chằm ngoài cửa sổ.
"Em thù hằn với cô nhưng nghĩa là cùng cô cũng như ."
Lúc Phó Nhiễm mới đưa ánh mắt .
"Anh sai , em với cô thù."
"Phó Nhiễm, em trải qua hai mươi năm như thế nào chỉ em rõ, đó trở Phó gia, căn cứ chuyện cha em thương yêu Vưu Ứng Nhụy, em cảm giác cha thương yêu , giống như em chỉ là bóng dáng thế Vưu Ứng Nhụy. Nếu như đời một em đối mặt, trừ cô , liệu còn ai bên cạnh nữa đây?"
Minh Thành Hữu chống hai tay đỡ dậy, một bóng tối che khuất nửa bên mặt Phó Nhiễm.
Hắn đúng, nếu như Phó Nhiễm lời ác độc, cô sẽ hi vọng Vưu Ứng Nhụy biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Tầm mắt cô dừng tủ đầu giường, bất ngờ đụng sợi lắc tay .
Trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương, Minh Thành Hữu thấy ánh mắt đó của cô trong lòng đột nhiên đành lòng, tựa như là cầm vật gì đó nặng nề tổn thương cô.
"Anh đồng ý với em."
Phó Nhiễm ghé mắt.
"Anh thề."
Quả nhiên giơ tay lên.
"Anh thề."
Phó Nhiễm tới đáy mắt , thấy từng lớp vui vẻ đang dần dần hiện lên. Minh Thành Hữu duỗi ngón tay chỉ cô.
"Đàn ông thề liền thề luôn, thật sự em sẽ tin ? Nếu dễ dàng trái lời, em thể cách nào để giữ ?"
"Minh Thành Hữu, hãy sớm quên , sớm muộn cũng cần ."
Cô nghĩ như , .
Minh Thành Hữu ở bên tai cô lớn thành tiếng, ánh mắt cô chằm chằm giống như cô quá ngây thơ.
"Người phụ nữ của bây giờ là em, sẽ tìm khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-92.html.]
Hắn nửa đùa nửa thật, Phó Nhiễm quen thấy dáng vẻ lưu manh của trong ngày thường, lúc cũng phân biệt thật giả.
Cánh tay Minh Thành Hữu lướt qua n.g.ự.c Phó Nhiễm, ngón tay nhặt lên chiếc vòng bạch kim .
"Thật sự vui ?"
"Ừ."
Cô cùng Vưu Ứng Nhụy một đồ vật giống .
"Được , mua cho em cái khác."
Vừa mới dứt lời, chiếc lắc sớm rơi trong thùng rác, Phó Nhiễm kịp lên tiếng ngăn cản, vô thức vươn tay , nhưng vẫn là muộn một bước nên chỉ bắt cổ tay Minh Thành Hữu.
"Anh ném gì thế?"
Phó Nhiễm bỏ tay đến bên cạnh thùng rác, đem giấy vụn bên trong đổ . Minh Thành Hữu ở mép giường, nâng chân trái theo thói quen.
"Làm gì , theo cần em lật đồ bỏ sống qua ngày ?"
Phó Nhiễm thèm .
"Dù là em thích, cũng thể đổi chút tiền, lãng phí!"
Hắn rõ cô đang nhảm, Minh Thành Hữu dậy đến mặt Phó Nhiễm, hai đầu gối khẽ xổm xuống cùng Phó Nhiễm , cầm bàn tay cô đang cầm dây chuyền, vẻ mặt bao giờ nghiêm túc như thế.
"Cần gì miễn cưỡng? Nếu quả thật là thích, nên khiến nó biến mất, chẳng lẽ còn giữ để ngày ngày nó khiến em khó chịu ?"
Hắn mở tay Phó Nhiễm , lấy chiếc vòng từ trong lòng bàn tay cô, tiện tay ném thùng rác. Ánh mắt Phó Nhiễm bình tĩnh qua, Minh Thành
Hữu đem tay của cô đặt trong lòng bàn tay, một chỗ tay ấm áp một chỗ đầu ngón tay lạnh ghê gớm.
Ánh mắt gần kề sát bên về phía Phó Nhiễm, cô cảm giác giống như là phỏng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Từ lúc nào, bọn họ thể bình tĩnh cùng một chỗ như .
Minh Thành Hữu lấy ly rượu, khoanh chân ở ghế sofa. Phó Nhiễm tới đoạt lấy ly rượu uống ngụm nào trong tay , ngửa đầu uống một .
Hắn liền tới gần Phó Nhiễm lấy ly trong tay uống một hớp, hai nhanh chóng xử lý nửa bình
Cánh tay Minh Thành Hữu đặt bả vai Phó Nhiễm kéo cô trong ngực, trong miệng mùi rượu tinh khiết và thơm đang xuyên qua tiếng hô hấp gấp gáp lưu luyến trong cánh mũi Phó Nhiễm. Hắn duỗi tay chỉ lên môi của cô, trong mắt mập mờ rõ.
"Em sợ say rượu mất lý trí ?"