Phó Nhiễm nhớ tới buổi đầu tiên đó, rốt cuộc đến nay vẫn hận thể tát Minh Thành Hữu hai tát.
"Em tự kiểm soát ."
Hắn nhịn phá lên , đưa ly rượu đặt lên bàn , cũng tính mượn rượu chuyện gì đó. Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, đem ngón tay của cô dắt chơi, giống như để ý hỏi tới.
"Bao lâu trở về nhà?"
Hai chân Phó Nhiễm cuộn lên, cằm gối lên đầu gối.
"Không nhớ rõ."
"Tháng là lễ mừng năm mới, năm cũ dẫn em trở về Phó gia, đêm 30 đến nhà cha . Em nên cố ý về."
Phó Nhiễm nghĩ thầm cũng đúng, cô thể trốn tới khi nào? Cô nghiêng đầu, nửa bên mặt dán sát đầu gối.
"Anh sẽ để em tự ?"
"Sẽ ."
Minh Thành Hữu lặp .
"Lần ."
Một tháng trôi qua, bởi vì về Phó gia lễ mừng năm mới nên Lý Vận Linh sớm tự giúp Phó Nhiễm chuẩn bộ món quà . Một tuần Minh Thành Hữu xuất phát Italy, lúc sẽ ở đó năm ngày trở .
Trái Phó Nhiễm vẻ trông mong, cho đến 12 giờ trưa mà thấy bóng dáng . Buổi sáng Phạm Nhàn gọi điện thoại đến, cố ý dặn dò Phó Nhiễm sớm qua đó.
Cô thuận miệng đáp ứng nhưng trong tiềm thức cũng một trở ngôi nhà , điện thoại di động cách hai, ba phút gọi một , đầu bên chỗ Minh Thành Hữu luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Phó Nhiễm ăn cơm trưa, ở ghế salon ngoài ban công tầng hai, bao giờ lo lắng chờ đợi một như hiện tại, tâm tình tựa như cũng đổi.
Không hẳn là vì Minh Thành Hữu thể mang cô trở về, giúp cô hóa giải lúng túng cần thiết. Trong lòng một chút lo lắng đang từ từ nảy sinh trong bóng tối, nếu như việc trì hoãn cần ngay cũng sẽ gọi điện thoại .
Thời gian gần chạng vạng, Phạm Nhàn gọi điện thoại tới nữa.
"Tiểu Nhiễm, bên cơm tối chuẩn xong , khi nào thì con cùng Thành Hữu tới đây?"
Giọng Phạm Nhàn dè dặt, trong ngôn ngữ giống như nhún nhường. Chỉ là Phó Nhiễm thẳng .
"Mẹ, hôm nay Thành Hữu về nước, nhưng thời gian cụ thể xác định, con đang đợi trở ."
"Được , vội, vội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-93.html.]
Phạm Nhàn qua loa hỏi thăm tình hình gần đây của Phó Nhiễm, cho đến khi hai bên đều im lặng một lúc, lúc bà mới ấp úng lên tiếng nữa.
"Tiểu Nhiễm, hôm nay là hết năm cũ, Nhụy Nhụy ở... Con đừng mất hứng, đứa bé
"Mẹ."
Phó Nhiễm thông minh, thế nào đoán ngày hôm nay thể thiếu Vưu Ứng Nhụy .
"Con , chờ Thành Hữu trở chúng con lập tức qua đó."
"Được, !"
Cuối cùng Phạm Nhàn như trút một gánh nặng.
"Mẹ chuẩn một chút."
Cúp điện thoại, Phó Nhiễm đưa tay sờ bên trán, trời lạnh mà lòng bàn tay đầy mồ hôi. Tiêu quản gia lên lầu, hỏi Phó Nhiễm ăn vài thứ ăn lót bụng .
Cô ngẩng đầu mới phát hiện là trời tối .
Phó Nhiễm mở đèn, ôm cái gối ở ghế sofa chờ Minh Thành Hữu, vô thức gối lên đầu gối quen thuộc ngủ mất.
Đang lúc mơ màng buồn ngủ, một tiếng bước chân xột xoạt từ cửa truyền đến, Phó Nhiễm cảm giác ghế sa lon bên cạnh lõm xuống, cô sợ hãi co nhưng cũng tỉnh ngay.
Bên tai đang gọi cô.
"Cấu kết?"
Bao lâu thấy xưng hô như thế, cũng là ảo giác , hai chữ trong tai, đặc biệt lưu luyến.
"Ưm"
Đầu Phó Nhiễm đang để đầu gối lắc nhẹ, đột nhiên bên hông rụt thấy lạnh cả . Cô lạnh đến nỗi tóc gáy dựng , lập tức mở mắt .
Bởi vì trong phòng ngủ mở đèn, khi chăm chú cô mới thấy rõ ràng mắt mơ hồ một bóng , chiếc cằm đàn ông kề tiến đến gần cổ Phó Nhiễm.
"Lạnh quá, giúp ấm nào."
Lòng bàn tay Minh Thành Hữu vén áo lót Phó Nhiễm lên, áp hẳn bên eo cô.
"Sao lạnh như ?"
"Nghĩ em ."