Trước đây William chỉ cần đến gần Chu Hạo là sẽ lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, tấn công ông , nhưng hôm nay nó dường như mơ hồ, tất cả sự chú ý đều đổ dồn Tiêu Hòa.
Đôi mắt xanh biếc lo lắng cô, liên tục lên, dường như đang chờ Tiêu Hòa đón nó về.
Cái đuôi phía cụp xuống, ngừng phát tiếng ư ử gọi cô.
Tiêu Hòa vẫn im tại chỗ, nhúc nhích.
Lúc Chu Hạo mừng như điên, nhưng ông vẫn dám gần William, mà cố ý mời một huấn luyện viên ch.ó để đón con ch.ó sói.
Ông đến mặt Tiêu Hòa, vênh váo tự đắc, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý.
" sẽ chuyển tiền viện phí cho cô , nhưng hy vọng cô đừng tiếp xúc với ch.ó của nữa, các còn liên quan gì đến ."
Nói xong, ông sang phấn khích với những khác:
"Chúng về thôi, thể chờ đợi cho kỹ con ch.ó của ."
Một đám ùa ngoài.
Huấn luyện viên ch.ó dắt William cùng.
Ngay cả đến lúc , William vẫn luôn về phía Tiêu Hòa, khi cách giữa họ ngày càng xa, nó rõ ràng trở nên nóng nảy.
Mãi đến khi cửa xe đóng , nó mới nhảy lên, cửa sổ xe, đáng thương Tiêu Hòa qua lớp kính.
Nhìn thấy cảnh , Kiếm khỏi rưng rưng, xoa xoa cái mũi cay cay, đầu thấy Tiêu Hòa vẫn im tại chỗ.
"Vậy mà em cũng chịu ?"
Tiêu Hòa gì.
Anh Kiếm hỏi: "Em cứ để nó đưa như ?"
Trong phiên tòa , nghĩ Tiêu Hòa thể còn giữ một nước cờ, chuyện chắc chắn thể xoay chuyển, kết quả là cho đến khi thẩm phán tuyên án, vẫn đợi .
Thậm chí khi cảnh sát đưa William , còn nghĩ Tiêu Hòa thể sẽ dẫn William bỏ trốn.
ngờ, William cứ thế họ đưa .
"Bây giờ vẫn lúc, em còn thiếu một thứ." Tiêu Hòa .
"Vậy nếu William bọn họ bắt nạt thì ?"
"Chu Hạo hiện tại coi William như cây hái tiền, ông sẽ , hơn nữa em còn tăng thêm hai lớp bảo hiểm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-dan-cach-sinh-ton-trong-showbiz/chuong-472.html.]
Mặc dù , Tiêu Hòa vẫn nhịn về hướng xe rời , đó mới thu hồi tầm mắt, vội vàng : "Nó sẽ , chúng còn nhiều việc chuẩn ."
Nói xong, nhanh chân ngoài.
Anh Kiếm vội vàng đuổi theo, trách móc: "Đến lúc mà còn chuẩn gì nữa? William Chu Hạo đón !"
Tiêu Hòa kéo chặt áo khoác, bước nhanh.
Khi thấy câu của Kiếm, cô ngẩng đầu, ánh mắt rực rỡ, trong đôi mắt đen láy như ngọn lửa đang cháy, giọng chắc nịch.
"William là của em, ai cướp ."
Nói xong, nhanh chóng lên xe rời .
Mặc dù phiên tòa kết thúc nhưng cuộc điều tra của Tiêu Hòa vẫn dừng .
Chiều hôm đó, Ôn Khả Khả mang theo tài liệu đến muộn, William đón , nước mắt rơi lã chã.
"Đều tại em, nếu em về sớm một chút thì William đón ! Em đáng lẽ bám riết lấy pháp y buông."
Cô lóc hai tiếng thì Tiêu Hòa cắt ngang.
"Kết quả ?"
Tiếng của Ôn Khả Khả đột ngột dừng , nức nở hai tiếng, lấy một bản báo cáo từ trong túi : "Đây là báo cáo khám nghiệm t.ử thi sơ bộ của ông Chu."
Sau khi Tiêu Hòa từ nhà Chu Hạo trở về, việc đầu tiên cô là để Ôn Khả Khả đến cơ quan khám nghiệm t.ử thi lấy báo cáo khám nghiệm t.ử thi.
Cô hỏi thăm ở đồn cảnh sát.
Vào ngày xảy vụ việc, khi cảnh sát đến nhà họ Chu, ông Chu ngừng thở, nhưng họ vẫn theo quy trình đưa ông đến nhà xác bệnh viện, đó cơ quan khám nghiệm t.ử thi đưa .
Tiêu Hòa nhận lấy báo cáo, chú ý đến cách dùng từ của Ôn Khả Khả.
"Khám nghiệm t.ử thi sơ bộ?"
" ."
Ôn Khả Khả mắt đỏ hoe, giải thích: "Em cầu xin mãi họ mới chịu đưa báo cáo cho em. Lúc đó khi phát hiện bất thường, họ định tiến hành khám nghiệm t.ử thi thêm, nhưng gia quyến c.h.ế.t phản đối kịch liệt, cho nên báo cáo chỉ kết quả kiểm tra bên ngoài cơ thể, bây giờ t.h.i t.h.ể hỏa táng, còn cách nào kiểm tra nữa."
Gia quyến c.h.ế.t?
Không là Chu Hạo ?