Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:55:48
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con cái đều là nợ đời

Vương Tiểu Thảo cố gắng vực dậy tinh thần, dọn dẹp nhà cửa từng chút một.

Sau khi sắp xếp thứ thỏa, nàng xuống hầm lấy mấy củ khoai lang Tô Uyển cần, từng củ từng củ một vùi than hồng nướng chín.

“Đại ca? Sao đến đây?”

Ngô Quế Hương tay bưng một chậu nước, khỏi nhà định đổ thì thấy Đại ca đang về phía nhà .

Tô Đại Ngưu xoa xoa tay, nghĩ đến việc ban ngày Tam cũng mặt, đành lúng túng đáp: “Ta, đến tìm Tam chút chuyện.”

“Ồ, ở trong nhà.” Ngô Quế Hương xong, trong nhà gọi: “Đương gia, Đại ca chuyện tìm !”

Ban ngày Ngô Quế Hương tận mắt chứng kiến chuyện, nàng rõ như lòng bàn tay.

Lúc trở về, nàng kể bộ sự việc cho phu quân một .

Nàng đại khái Đại ca đến đây gì, Đương gia hẳn là . Nàng đặt chậu nước bếp, xoay về phía phòng của Lão thái thái.

Nàng bước chân rộn rã, khẽ gọi trong phòng: “Nương! Nương, Đại ca đến !”

“Cái nghịch tử đó đến gì?”

Lão thái thái Đại nhi tử đến, lông mày lập tức nhíu chặt , độ dày đó thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

Năm xưa, Lão gia tử qua đời, đáng lẽ Đại phòng phụng dưỡng , nhưng cả nhà bọn chúng đối xử với bằng thái độ coi thường, đến miếng rau, bát cơm cũng sắc mặt bọn chúng. Lão thái thái mắt mù, lòng đui, đương nhiên ý đồ của bọn chúng là gì.

Sau , lão thái thái may té ngã, gãy xương, liệt giường thể cử động .

Người thương gân động cốt mất trăm ngày, càng lớn tuổi thì càng cẩn thận tĩnh dưỡng.

Thế nhưng, vợ chồng lão Đại nghĩ như , cả hai đều chê phục vụ phiền phức, ngươi đẩy , đẩy ngươi, đều mong đối phương sẽ đến dọn dẹp cho lão thái thái.

Chẳng ai chăm sóc, cuối cùng phân tiểu dính đầy , cơ thể bốc mùi hôi thối, tích bẩn đến nỗi còn thể thống gì. Cuối cùng, chính nhờ Vương Kim Hoa báo cho tiểu nhi tử đến đón về bên .

Từ đó về , lão thái thái thèm đoái hoài đến nhà lão Đại nữa, vẻ như sống c.h.ế.t qua , ngay cả những dịp lễ tết cũng chịu đến nhà bọn họ ăn bữa cơm.

“Con nghĩ, đại khái là đến mượn lương thực thôi, sáng nay nhà trộm sạch ?” Ngô Quế Hương dìu lão thái thái, suy đoán của .

Nghe thấy tiếng gọi của thê tử, Tô Bình An liền bước khỏi phòng.

Thần sắc ôn hòa, đạm nhiên, nhưng nếu kỹ, vẫn thể thấy sự bất mãn sâu sắc trong đáy mắt đối với Đại ca .

“Đại ca ngày thường việc thì đến Tam Bảo Điện, hôm nay đến đây gì?” Tô Bình An với giọng mặn nhạt.

Trên mặt Tô Đại Ngưu thoáng qua vẻ tự nhiên, lúng túng : “Tam , chuyện , cũng kỳ lạ, nhà chẳng đắc tội với ai, mà trộm dọn sạch sành sanh . Ta đến là Tam cho mượn chút lương thực.”

Tô Bình An chuyện , thê tử về với , lúc đó cũng dám tin. Tuy rốt cuộc là cách nào mà , nhưng trực giác mách bảo chuyện liên quan đến cô cháu gái kín tiếng .

“Đại ca, ... cũng khó xử, thể cho mượn nhiều .” Tô Bình An cau mày, trong lòng nhanh chóng tính toán xem tối đa thể cho mượn bao nhiêu lương thực.

“Không mượn!”

Lão thái thái Ngô Quế Hương dìu khỏi phòng, liền thấy Tam nhi tử định cho cái thứ lang tâm cẩu phế mượn lương thực, cơn giận bốc lên tận đầu.

“Lão Tam, lương thực nhà ngươi dư dả đến mức đem đốt ? Lương thực nhà vốn chẳng đủ, còn nuôi dưỡng lão thái bà , lấy lương thực dư thừa mà cho mượn!? Hơn nữa, cả nhà phẩm hạnh thế nào ngươi rõ ư? Hả? Bọn chúng là loại mượn trả đấy!!”

Lão thái thái xong, ánh mắt còn vô cùng khinh bỉ liếc Đại nhi tử một cái, cứ như đang thứ dơ bẩn nào đó. “Sao còn ! Muốn đuổi ngươi ?”

Tô Đại Ngưu Lão nương của , luôn giữ im lặng. Năm đó quả thực sai, cứ ngỡ Vương Tiểu Thảo sẽ hầu hạ Lão nương chu đáo, nhưng ai mà ...

Tô Bình An bày vẻ khó xử, hai tay xòe ý vô phương cứu giúp, xưa nay vốn dám trái lời Lão nương.

Tô Đại Ngưu Lão nương vẫn còn ghi hận , mượn lương thực vô vọng, nặng trĩu lòng xoay bước ngoài.

Ngô Quế Hương tâm trạng vô cùng , nàng ngay Lão thái thái sẽ về phía .

Nàng vội vàng đưa tay vuốt n.g.ự.c cho Lão thái thái dỗ dành: “Nương đừng giận hư , tuổi tác cao, vì chút chuyện nhỏ đáng .”

Tô Bình An men theo góc tường, lén lút đuổi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-11.html.]

đây cũng là Đại ca ruột thịt cùng , thật sự bắt trơ mắt cả nhà họ nổi một hạt cơm để ăn, đành lòng.

Hắn đuổi kịp Tô Đại Ngưu, từ trong tay áo lấy một lạng bạc, nhét tay Tô Đại Ngưu. “Đại ca, lương thực Nương trông chừng, dám đưa cho . Một lạng bạc cứ cầm lấy dùng tạm .”

Hắn đợi Tô Đại Ngưu gì, liền cất bước thẳng.

Đại ca cũng thể trách Lão thái thái , tại đối xử với cả nhà bằng thái độ đó?

Đều là do chính bọn họ quá đáng!

Vào đến nhà, thấy Lão thái thái vẫn đang thở hổn hển vì giận, bà vẫn còn canh cánh chuyện quá khứ, Tô Bình An an ủi: “Nương, con ở đây, con và Quế Hương sẽ bầu bạn với Nương.”

Lão thái thái thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ : “Con cái đều là nợ, các ngươi lớn , cần nữa. Thôi, Quế Hương, con đỡ về phòng .”

Ngô Quế Hương cẩn thận dìu Lão thái thái, đưa bà trở về phòng.

Tô Đại Ngưu đó nhúc nhích, bạc trong tay, một lạng bạc quả thực ít!

Hắn bóng lưng Tô Bình An, cuối cùng tâm trạng phức tạp mà về nhà.

Vương Tiểu Thảo cửa ngóng trông, ngoài hết đến khác, thấy Đương gia cuối cùng cũng trở về, liền vội vàng dậy hỏi: “Thế nào, mượn bao nhiêu?”

Nói nàng xuống tay , trống trơn!

Sao mượn hạt gạo nào? Sao thể tay trở về như ?

Gà Mái Leo Núi

“Cả nhà lão Tam thế ? Cứ trơ mắt chúng gạo nấu cơm ư? Thế mà một hạt gạo cũng chịu cho mượn!!” Giọng nàng chói tai sắc lạnh.

“Nương cho lão Tam mượn, lão Tam lén đưa một lạng bạc, ngày mai trấn mua ít lương thực .” Tô Đại Ngưu xong, đưa bạc trong tay cho nàng .

“Cái lão già bất tử đó độc ác đến !”

Vương Tiểu Thảo kiêng nể gì mà tuôn lời c.h.ử.i rủa trong lòng, thấy Tô Đại Ngưu đưa bạc cho , cơn giận mới dịu đôi chút.

Tô Đại Ngưu định cất bước, liền thấy câu của nàng , trong lòng lập tức bốc hỏa. Nếu nàng chịu hầu hạ bà mẫu, thì cũng Lão nương đối xử lạnh nhạt như , còn liên lụy đến danh tiếng của tồi tệ , nàng còn dám mở miệng !!

“Chát!” Tô Đại Ngưu giáng một bạt tai.

Má Vương Tiểu Thảo sưng đỏ lên trông thấy, vốn sưng giờ càng sưng hơn, thể thấy Tô Đại Ngưu dùng lực mạnh đến mức nào!

“Tô Đại Ngưu cho ngươi, ngươi dám đ.á.n.h !”

“Ngươi quản cho kỹ cái miệng ngươi! Nếu còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Vượng Nhi, nhất định sẽ hưu ngươi!”

Nghe Tô Đại Ngưu nhắc đến danh tiếng của Tô Vượng, sợ thật sự sẽ hưu , Vương Tiểu Thảo lập tức im bặt.

Bây giờ nhà chẳng còn gì nữa, nếu thật sự hưu về nhà ngoại gia, thì cuộc sống chắc chắn sẽ dễ dàng. Chỉ thể trông chờ Tô Vượng thi đỗ Tú tài, mới thể giữ thể diện cho gia đình!

Vương Tiểu Thảo bếp dùng cây cời than lấy mấy củ khoai lang, đặt xuống sân, cứ thế xổm bóc lớp vỏ đen bên ngoài, ăn ngấu nghiến.

Tô Đại Ngưu cũng lấy một củ, bậc cửa bóc vỏ, bên chân đặt túi t.h.u.ố.c lá sợi.

Hai chẳng còn tâm trí nào để bận tâm đến Tô Cường và Tô Như Hoa trong phòng...

Tô Uyển xe bò, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp chỗ gập ghềnh xóc nảy đôi chút, nàng hưởng thụ cảm giác chầm chậm .

Trước đây ở bệnh viện thì phẫu thuật, thì nghiên cứu, thỉnh thoảng vì dính dáng đến âm mưu quỷ kế của đám viện trưởng mà nàng luôn nhắm tới đủ điều. So với việc ở thời hiện đại cha thương yêu, nàng thà thích ở ngôi làng nhỏ hơn.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của , nàng thấy thím bên cạnh hỏi: “Ê, cô là Đại khuê nữ của Vương Tiểu Thảo đó ? Đầu khá hơn ?”

Tô Uyển lục lọi trong ký ức, xác nhận quen thím , mỉm hỏi: “Đã đỡ nhiều , cô là?”

“Ồ, là vợ của Dư Đại ở thôn Dư gia bên cạnh, hôm nay qua thôn Bích Thủy thăm bà con. Cô gọi là Lý Thúy Hoa, gọi là Thúy Hoa thím là .”

“Thúy Hoa thím.”

“Ê, , cô đừng xem thường nhé, dung mạo đối với phụ nữ chúng là vô cùng quan trọng đấy, cô tìm một đại phu để khám cho kỹ!”

Đại phu? Vốn định đến trấn mới tìm hỏi thăm, thấy Thúy Hoa thím , nàng liền thuận theo lời hỏi: “Vậy nên tìm ở ?”

 

Loading...