Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:55:49
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thúy Hoa thím vỗ hai tay , sảng khoái: “Cái cô hỏi đúng . Ta cho cô , trấn hiện giờ chỉ hai hiệu thuốc, cái hiệu tên Hồi Xuân Đường cô tuyệt đối đừng đến, năm lão thái bà họ Dư trong thôn đến đó bốc thuốc.”

Tô Uyển đang hứng thú thì thím dừng nữa, Tô Uyển ngẩng đầu nàng đầy nghi hoặc.

“Ê, cô đoán xem, lão thái bà họ Dư chẳng những khỏi bệnh, mà còn trở nên nghiêm trọng hơn, ngày hôm thì tắt thở. Con trai lão thái bà đến đó đòi lý lẽ, còn đ.á.n.h đuổi khỏi cửa. Người thế lực lớn, chống lưng, chuyện cứ thế chìm xuống.”

Thúy Hoa thím xong, sắc mặt vui vẻ.

Tô Uyển gật đầu, hiệu đang lắng : “Vậy, còn hiệu t.h.u.ố.c ?”

“Còn hiệu t.h.u.ố.c ...”

Thúy Hoa thím cau mày, tiếp, “Lão già đó họ Tạ, tên Tạ Sinh Trần, tính tình cổ quái. Ông một quy tắc khi khám bệnh: nào mắt, dù cô đưa bao nhiêu tiền, ông cũng chẳng thèm để ý. Ông chỉ sống nương tựa tiểu d.ư.ợ.c đồng, dường như con cái. Cô thể đến Tạ Ký Dược Phô xem .”

“Vậy quả thực cổ quái. Đa tạ Thúy Hoa thím, lát nữa sẽ đến xem.” Tô Uyển xong, hứng thú với Tạ Sinh Trần . mà, đan nguyện thế gian nhân vô bệnh, hà phương giá thượng d.ư.ợ.c sinh trần (Nguyện cho đời bệnh tật, hà cớ gì để t.h.u.ố.c kệ phủ bụi)...

“Đến , đến . Những ai về thôn thì nhớ đợi ở đây giờ Thân để về, quá giờ sẽ đợi!”

Trương thúc đến nơi, dặn dò thời gian tập trung.

“Vâng.” Tô Uyển đáp lời, vẫy tay chào Thúy Hoa thím.

Thúy Hoa thím : “Đi , .”

Trương thúc dặn dò xong, thấy xuống xe, liền buộc xe bò chỗ râm mát gốc cây, còn thì đến quán bên cạnh gọi một ấm .

Tô Uyển ngước mắt trong trấn, biển hiệu ba chữ lớn Thanh Phong Trấn đầy mạnh mẽ, so với ba chữ lớn đó, bức tường vẻ loang lổ, chất chứa dấu vết của thời gian.

Nàng dọc theo con đường đá xanh bước Thanh Phong Trấn, chỉ thấy con đường rộng hơn ba trượng, các cửa hiệu hai bên sắp xếp xen kẽ , cả những cửa hiệu bán đủ thứ, tiểu nhị trong tiệm đang sức rao hàng...

Tô Uyển định xem cái Hồi Xuân Đường . Vì đường nên nàng tùy tiện kéo một hỏi: “Vị thím , xin hỏi Hồi Xuân Đường đường nào?”

“Hồi Xuân Đường ư? Cô cứ thẳng về phía là thấy.”

Thím đưa tay chỉ về phía , đó hỏi một câu: “Cô nương, cô đến đó gì?”

Tô Uyển chỉ trán , đáp: “Trán rách sợ để sẹo, tìm đại phu xem thử.”

Vị thím đ.á.n.h giá nàng từ xuống , bĩu môi, ghé sát tai Tô Uyển nhỏ: “Thím khuyên cô nên Tạ Ký Dược Phô thì hơn, Hồi Xuân Đường là nơi mà những nghèo khổ như chúng thể bước .”

Tô Uyển trong lòng càng thêm tò mò, Hồi Xuân Đường tai tiếng đến mức ? Ra ngoài đường tùy tiện bắt một cũng chỗ đó ?

Thế là nàng càng . đối với lời nhắc nhở bụng của vị thím , nàng vẫn gật đầu: “Vâng, đa tạ thím!”

Đợi vị thím xa, Tô Uyển liền thẳng theo đường lớn, tìm đến Hồi Xuân Đường.

Gà Mái Leo Núi

Hồi Xuân Đường mở khá lớn, tấm biển hiệu sơn đen chữ vàng ba chữ Hồi Xuân Đường, bốn phía biển hiệu còn chạm khắc hoa văn, qua một vẻ khí phách khó tả.

Tô Uyển bước chân , đang cẩn thận đ.á.n.h giá cách trang trí bên trong.

Tiểu nhị thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy một nữ tử ăn mặc rách rưới, đầu còn băng bó một mảnh vải, trong lòng lập tức đưa đ.á.n.h giá về Tô Uyển: Đồ nghèo kiết!

“Ê ê ê, kẻ , ! Đừng phiền chúng ăn!” Tiểu nhị hệt như đang đuổi ruồi, hất Tô Uyển ngoài.

Người là đồ nghèo kiết, đến đây cũng chẳng đủ tiền thuê đại phu mua thuốc, chớ lỡ dở việc ăn của tiệm!

Tô Uyển liếc một cái, “Ngươi là một tiểu nhị nho nhỏ, dám đuổi khách ngoài. Chưởng quầy của các ngươi dạy các ngươi ăn như ? Ta khiếu nại ngươi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-12.html.]

“Hừ, sợ cho ngươi , Chưởng quầy chính là nhị thúc , ngươi khiếu nại cũng vô ích. Đi , mau cút cho !” Tiểu nhị Trương Xuyên kiêu ngạo .

Nhị thúc là Chưởng quầy ở đây, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do quyết định, cần gì sợ một tên ăn mày từ đến?

“Hèn chi!”

Tô Uyển về phía những bước , đưa tay ôm trán mà bắt đầu diễn xuất. Chỉ thấy nàng nức nở, tỏ vẻ tủi : “Ôi chao, chỉ xem vết thương trán, bước tiểu nhị trông mặt mà bắt hình dong, chê nghèo! Sợ tiền trả, liền đuổi thẳng ngoài! Hiệu t.h.u.ố.c mở cửa chẳng là để ăn ! Lại còn đuổi khách ! Mọi mau đến xem ! Nhìn xem bộ mặt hám lợi !!”

Những thấy cảnh , ít cau mày, cất bước ngoài.

Cũng bước , lên tiếng bênh vực Tô Uyển: “Tiểu nhị ngươi, đuổi ngoài như ?”

“Ta sai, cái bộ dạng nghèo nàn đó, vẻ là mua nổi thuốc! Tiệm t.h.u.ố.c của chúng là nơi từ thiện!” Tiểu nhị nghển cổ đáp .

“Ê tiểu tử, ngươi năng như thế!” Một khác cũng chịu nổi.

“Cãi cọ gì? Cãi cọ gì thế!!”

Chưởng quầy lầu thấy nhà ồn ào, liền bước chân thình thịch chạy xuống.

Tô Uyển tiến lên hai bước, thẳng Chưởng quầy hỏi: “Tiểu nhị nhà ngươi trông mặt mà bắt hình dong, thấy ăn mặc giản dị liền đuổi ngoài, thử hỏi, đây là đạo đãi khách của tiệm ngươi ư? Sau còn ai dám đặt chân đến đây!”

Chưởng quầy Trương Kế thấy tiếng mà đến ngày càng nhiều, liền hung hăng lườm cháu trai Trương Xuyên một cái, xòa đáp: “Ồ, , . Đều là do tiểu nhị mắt ch.ó thấp kém. Chúng mở cửa ăn, khách đến là quý, ha ha, khách đến là quý, phân biệt cao thấp.”

Nói xong quát Trương Xuyên: “Còn mau qua đây xin khách nhân!”

Tiểu nhị Trương Xuyên liếc Tô Uyển một cái, miễn cưỡng : “Xin .”

Tô Uyển như hỏi một câu: “Nghe tiểu nhị là cháu trai của Chưởng quầy ?”

“Xem đây chính là thái độ đãi khách mà Chưởng quầy ngầm chỉ thị cho thuộc hạ . Mọi nên sáng mắt , chớ để tiền kiếm , còn chịu cơn giận vô cớ! Hoặc ghi hận, lén lút động tay động chân cũng chẳng !”

“Còn mau tự vả miệng!” Trương Kế thấy cái miệng Tô Uyển cứ mở khép , những lời nàng khiến đổ mồ hôi lạnh.

Hắn lạnh lùng Trương Xuyên, sắp tức c.h.ế.t , nếu Đại ca ruột thịt cứ nài nỉ cầu xin cho đứa cháu ngu ngốc , tuyệt đối sẽ nhận cái đồ ngu ngốc như thế .

Trương Xuyên ánh mắt của nhị thúc dọa sợ, thể tránh , bắt đầu tự vả miệng .

“Chát, chát, chát chát chát...”

“Ha ha, cô nương, cô thấy thế ?”

Chưởng quầy thấy cũng gần đủ , liền Tô Uyển hỏi. Dù đây cũng là cháu ruột của , đ.á.n.h thêm nữa thì .

“Nếu Chưởng quầy , cũng nên cố chấp nữa, lý lẽ mà!”

Chưởng quầy Trương Kế xòa đáp: “Vậy cô nương, xem cô cần gì, sẽ tính giá ưu đãi cho cô nương.”

Tô Uyển lấy bạc tung hứng tay, như thể nghĩ điều gì, nàng khựng tiếp: “Nè, ngươi thấy trán ? Vốn định đến chỗ các ngươi xem vết thương, tìm t.h.u.ố.c trị sẹo gì đó để dùng. mà, , ôi thôi, vẫn nên Tạ Ký Dược Phô khám thì hơn. Ở đây e rằng vài sẽ lén lút giở trò .”

Nói xong nàng bước ngoài, để một câu khiến những vị khách đang trố mắt một phen, đó cũng bước khỏi cánh cửa Hồi Xuân Đường.

Chưởng quầy Trương Kế thấy, hết, những vị khách khác cũng luôn!

Càng thêm tức giận, giáng cho Trương Xuyên một bạt tai thật mạnh, chỉ mắng: “Nhìn xem ngươi nên chuyện gì! Lần cũng như , dạy mà sửa. Còn thêm một nữa thì cút xéo khỏi đây! Đừng là thúc ruột, cha ruột ngươi cũng chẳng giúp gì! Cái miếu của quá nhỏ, chứa nổi đại Phật như ngươi!”

 

Loading...