Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-10-06 04:19:47
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“À là thế , nhà ngươi trộm , lời mang đến, đây, xe bò của còn đang buộc ở đằng .”

Trương Thúc , chắp tay lưng bỏ , đối với những câu hỏi đuổi theo phía của Tô Thành, trực tiếp lờ như thấy.

Tô Thành đành tìm chưởng quầy xin nghỉ, đến học đường của Tứ , kể chuyện nhà trộm cho Tô Vượng .

“Nhà trộm ư?” Tô Vượng nhíu chặt mày.

Hắn sắp tham gia thi Viện , thời điểm then chốt nhà xảy loạn lạc?

Hắn về, sợ lỡ việc học ảnh hưởng đến kết quả thi, lo lắng nếu về xem xét, sẽ xảy chuyện gì đó kiểm soát , ảnh hưởng đến bản .

Suy tính , cuối cùng vẫn tìm Phu tử xin nghỉ.

“Ngươi nghĩ kỹ ? Đây chính là thời khắc then chốt nhất của ngươi đó!” Phu tử đầy vẻ vui, đến lúc quan trọng , chuyện gì trong nhà thể quan trọng hơn việc sách?

Đọc sách nhiều năm, Tô Vượng cũng rõ đây là lúc nào, nên Phu tử cũng ngăn cản gì thêm.

“Thưa Phu tử, tử nghĩ kỹ , tử chỉ xin nghỉ một ngày, nhất định sẽ nhanh về nhanh!”

Thấy Tô Vượng quyết, Tiết Phu tử gì thêm, phất tay áo: “Đi .”

Được Phu tử chấp thuận, Tô Vượng nhanh chóng bước khỏi học đường.

Tô Thành đang bên ngoài, thấy , hai liền nhanh chân đến chỗ Trương Thúc đậu xe bò.

Khi bọn họ về đến nhà, kịp lúc Vương Tiểu Thảo và những khác đang ăn trưa.

“Cha, nương, nhà chuyện gì ?”

Tô Vượng còn kịp bước hẳn nhà, vội vàng hỏi.

“Chuyện thì dài lắm, các ngươi ăn cơm ? Vừa ăn .” Tô Đại Ngưu .

“Sao còn mau lấy bát đũa cho ca ca của con?”

Thấy Tô Như Hoa vẫn yên động đậy, Tô Đại Ngưu quát lên.

“Con lấy ngay đây.” Tô Như Hoa rụt cổ , vội vàng dậy lấy bát đũa.

“Nhà còn mua cả đồ nội thất mới ?” Tô Thành thấy cái bàn cũng mới, đưa tay sờ thử.

“Ai, đồ đạc trong nhà vốn dĩ trộm sạch hết , tìm thợ mộc đóng , mới kéo về đó thôi.” Tô Đại Ngưu thở dài thườn thượt, dạo nhà thật sự là gặp chuyện may.

“Chính là do con tiện nhân Tô Phán Đệ nhà trộm! Mấy hôm còn thấy nó lên trấn, nó một kẻ một đồng, lấy tiền trấn? Chắc chắn là trộm của nhà !”

Vương Tiểu Thảo nhắc đến chuyện là bực tức, nghĩ đến những chuyện xui xẻo liên tiếp xảy , nàng hận đến nghiến răng.

Nàng tiếp: “May mà năm lượng bạc sính lễ của Lý Đại Toàn giải quyết việc gấp, nếu nhà còn cơm mà ăn!”

“Đại tỷ gả ư?” Tô Thành nhận lấy bát cơm Tô Như Hoa đưa, ăn hỏi nương .

“Vẫn , gã Lý Đại Toàn cho nhà bảy ngày, giờ còn ba ngày nữa là đưa con nha đầu c.h.ế.t tiệt qua đó.”

Nói xong, nàng bắt đầu sầu não.

Hầy, khoai lang nhiều như , lẽ bấy lâu nay cũng ăn hết chứ, con nha đầu c.h.ế.t tiệt còn về nhà?

Hơn nữa, trong tay nó tiền, còn lên trấn, lẽ nào nó căn bản nghĩ tới chuyện về nữa ?

Không , nghĩ cách!

Nàng sang Tô Vượng: “Vượng nhi , con là sách, con nhiều chủ ý, nghĩ cách giúp nương xem?”

Ăn xong bữa cơm, hai cũng rõ hết những chuyện xảy gần đây.

Tô Thành phản đối, cũng đồng ý, cũng đang chờ câu trả lời của Tô Vượng.

Không chỉ , cả nhà đều Tô Vượng, chờ đợi giải pháp của .

“Ta đồng ý! Ta đồng ý cha gả Đại tỷ cho cái gã Lưu góa chồng đó!” Khác hẳn với giọng điệu thường ngày, thanh âm lớn hẳn lên.

“Cái lão góa chồng đó lớn hơn Đại tỷ hơn hai mươi tuổi, cha Đại tỷ còn dư, cha nương, nghĩ ?”

Không đợi nhà trả lời, tiếp:

“Chưa đến việc Đại tỷ vì gia đình mà trả giá bao nhiêu, huống hồ phu nhân của Lý Đại Toàn c.h.ế.t như thế nào! Chẳng lẽ cha ?”

Hắn thật sự thể hiểu nổi, tại cứ khắt khe với Đại tỷ như ? Rõ ràng đều là do cha sinh !

Đại tỷ còn chỗ nào ?

Trừ phi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-20.html.]

Một ý niệm lướt nhanh qua đầu ...

Gà Mái Leo Núi

Rất nhanh gạt ý niệm đó , nhưng trong lòng vẫn gieo xuống một hạt giống.

Mặc dù từng bênh vực Đại tỷ, nhưng bao giờ ý định hại nàng, bản cũng là do Đại tỷ một tay nuôi lớn.

Hắn bao giờ đỡ cho Đại tỷ, bởi vì hiểu rõ cũng vô ích, cũng khinh thường sự cam chịu nhẫn nhịn của Đại tỷ.

Hắn đợi đến khi thi đậu Tú tài, thể chủ gia đình , sẽ bảo vệ Đại tỷ.

Ai mà ngờ họ định gả Đại tỷ như ?

Chỉ vì năm lượng bạc đó thôi ư?

Lại còn gả cho một kẻ lưu manh vô như thế?!

Biết rằng cha sẽ dễ dàng buông tha chuyện , lấy tiền đồ của để .

“Cha, nương, chuyện sẽ gây ảnh hưởng lớn thế nào đối với ?”

“Chuyện liên quan gì đến con?” Vương Tiểu Thảo khó hiểu hỏi.

“Đệ sắp thi Tú tài, nếu đồng song trong học đường , họ sẽ nghĩ về thế nào? Phu tử nghĩ về ? Đây chính là đại sự trái với luân thường đạo lý! Nghiêm trọng còn thể hủy bỏ tư cách ứng thí!”

Tô Đại Ngưu nhíu mày im lặng, đang suy nghĩ lời Tứ nhi .

Trong gia đình , chỉ Tứ nhi Tô Vượng là thiên phú sách nhất, tương lai cả nhà đều trông cậy nó.

“Làm gì mà nghiêm trọng như con ? Cha tìm cho nữ nhi một mối hôn sự, đó chẳng là chuyện bình thường nhất .” Vương Tiểu Thảo căn bản tin lời .

Trong nhận thức của Vương Tiểu Thảo, chỉ cần chuyện báo quan, thì đều là chuyện lớn.

Cả nhà trộm sạch, nàng còn dám báo quan, chính là sợ chuyện ngược đãi nha đầu c.h.ế.t tiệt sẽ ảnh hưởng đến nhi tử thi Tú tài.

gả chồng là chuyện nhỏ như , từ xưa đến nay, cô gái nào mà chẳng lấy chồng? Cô gái nào mà chẳng theo lời cha , lời mai mối?

Sao chuyện thể ảnh hưởng đến Tứ nhi thi Tú tài ? Nàng hiểu.

Tô Thành tiểu nhị chạy việc trấn, những chuyện đương nhiên cũng nhiều hơn, cũng ít chuyện tương tự khi chạy bàn.

Hắn hiểu rõ một gia đình mà Tú tài, đó là chuyện thể diện cỡ nào, “Cha, nương, chuyện đừng tin, ngay cả nhà Tiết Đồng sinh trấn đó, vì lấy tiền bán lấy vợ mà lớn chuyện, cuối cùng hủy bỏ tư cách thi Viện đó!”

“Cái gì?” Vương Tiểu Thảo giữ bình tĩnh nữa, chiếc bát trong tay va mặt bàn kêu coong một tiếng.

Lông mày Tô Đại Ngưu nhíu chặt hơn, nếu Tô Vượng thi đậu Tú tài, đó sẽ là vinh dự lớn cỡ nào! Đó chính là đại sự rạng danh tổ tông!!

Không chỉ thể miễn thuế, miễn phu dịch, mà còn thể mang nhiều tài nguyên và cơ hội hơn cho gia đình.

Sau nhi tử hỏi vợ cũng thể cưới nữ tử hơn, ngay cả Tô Như Hoa, cũng thể gả một chồng tử tế!

Cả nhà bọn họ thể vượt qua giai cấp bần nông, một bước hóa thành thư hương môn !

Nghĩ đến đây, Tô Đại Ngưu bắt đầu hối hận, hối hận vì nhận năm lượng bạc .

Nếu vì năm lượng bạc đó, Tô Phán Đệ đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nhà cũng sẽ trộm sạch!

“Được, cha sẽ tìm cách gom bạc trả cho gã Lý Đại Toàn đó ngay.”

Ngay đó, tỏ vẻ khó xử: “Vượng nhi , nhà giờ thực sự còn tiền, chi phí con cần dùng lẽ sẽ eo hẹp.”

Tô Thành lo lắng chuyện tiền bạc, tiếp lời: “Cha, yên tâm , chẳng còn Tam ca đây ?”

Hắn gãi gãi đầu, hì hì hai tiếng, “Chỉ là Tứ , đừng quên Tam ca là .”

Tô Vượng chép sách thuê cho thư quán kiếm bạc, miễn cưỡng đủ trang trải chi phí của , nhưng lời Tam ca , gật đầu đáp, “Đó là lẽ đương nhiên.”

Vương Tiểu Thảo hiếm khi yên lặng lắng , dám phát biểu ý kiến của nữa.

Tô Cường thì vung đũa, ăn cơm ngấu nghiến, cái đầu béo mặt run lên bần bật, những gì trong nhà chẳng hề ảnh hưởng đến phong độ của .

Tô Phán Đệ gả cũng chẳng liên quan gì đến , bản cô gái thích .

Trừ ăn chơi ngủ nghỉ lấy Tiểu Thúy, những thứ khác đều quan tâm.

So với sự vô tư của , Tô Như Hoa nghiến chặt đũa, trong lòng vô cùng căm phẫn.

Dựa cái gì mà Tô Vượng chỉ vài câu, con tiện nhân cần gả cho Lý Đại Toàn?

Rõ ràng là nàng tự đoạn , kết quả chuyện đều đổ hết lên đầu .

Nếu nàng gả cho , những ngày chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu việc nhà đều là vô ích ?

!!!

 

Loading...