Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:45:16
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Đại Ngưu đúng là hồ đồ , cái tính toán của e rằng thất bại, tờ giấy nợ đó chẳng khác nào giấy vụn. Không , nhưng đều vạch trần. Tô Đại Phúc thấy bọn họ bàn bạc xong xuôi, toạc cũng chỉ rõ, chuyện tương lai cứ để bọn họ tự giải quyết.
Y bảo mang giấy bút đến, xoèn xoẹt giấy nợ, đưa cho Lý Đại Toàn. Đợi ký tên, vẽ ngón tay điểm chỉ xong, liền giật lấy. Đem nhét lòng Tô Đại Ngưu: “Cầm lấy cho chắc, chuyện gì cần giải quyết, đừng tìm đến nữa.” Tô Đại Phúc lưng chắp tay bỏ , y thêm nữa.
Triệu Nhất cũng dẫn gia đình , lùa con heo nái lớn về, tham gia chuyện nữa. Tô Như Hoa mềm nhũn đất, nàng dám tin chỉ vì tám lượng bạc , cha nàng đưa nàng cho Lý Đại Toàn. Chẳng lẽ tình thương mà cha dành cho nàng bao nhiêu năm nay đều là giả dối ?
Nàng gả cho Lý Đại Toàn, nhưng cũng thể phản kháng cha . Giá như tối qua nàng ngoài thì , liệu tất cả những chuyện lẽ xảy ? Ánh mắt nàng tràn ngập độc ác, chằm chằm Tô Uyển, điên cuồng : “Đều là ngươi! Đều là ngươi! Tất cả chuyện đều do ngươi gây !”
Tô Uyển dang hai tay, nhún vai: “Ta hiểu ngươi đang gì.” Nàng xoay bước hai bước, Tô Như Hoa phía nhặt một cục đá lớn mặt đất, nhanh chóng lao về phía Tô Uyển, hòn đá sắp sửa nện thẳng xuống đầu nàng.
“Phán Đệ! Mau tránh !” Lưu Hương Vân phát hiện thì lớn tiếng gọi Tô Uyển né tránh. quá muộn, Tô Uyển trơ mắt hòn đá ngày càng gần .
Lục Tử Dục mắt nhanh tay lẹ, vươn tay kéo Tô Uyển , hiểm nguy né tránh . Lai Phúc lập tức tung một cước về phía Tô Như Hoa.
“A!”
Cú đá của Lai Phúc lực đạo nhỏ, trực tiếp đạp ngã Tô Như Hoa xuống đất.
“Các ngươi là ai? Tại xen chuyện của khác!” Tô Như Hoa cam lòng, chỉ còn chút nữa là thể nện c.h.ế.t tiện nhân .
“Nàng chứ?” Lục Tử Dục hỏi Tô Uyển.
Tô Uyển lắc đầu: “May mà kéo kịp lúc, chạm .” Lục Tử Dục thèm liếc Tô Như Hoa lấy một cái, trực tiếp hướng về phía Tô Đại Ngưu, lạnh nhạt :
“Nghe nhi tử Tô Vượng nhà ngươi là Đồng Sinh , tối nay thứ độc ác , nếu gả về nhà , đảm bảo ngày mai Tô Vượng sẽ cút khỏi trấn mà về.” Hắn chỉ tay Lý Đại Toàn.
Lục Tử Dục đến bên tai Lý Đại Toàn, dùng giọng chỉ hai mới thấy, gì. Đồng tử Lý Đại Toàn co rụt , kinh hãi Lục Tử Dục: “Ta sẽ đưa nàng về nhà ngay, đưa ngay.”
Hắn sờ soạng khắp lượt chỗ quần áo buộc ngang hông, tìm thấy một văn tiền nào. Lạ thật, rõ ràng vẫn còn bạc trong mà, giờ thấy ? Hắn đành nén sự bực bội trong lòng, cũng gan đòi bạc lúc , chỉ thể nuốt xuống cái thiệt thòi câm lặng .
Hắn vội vàng nhà, dời chân giường , đào một lượng bạc. Nhanh chân bước đưa cho Tô Đại Ngưu: “Cầm lấy, Tô Như Hoa cứ ở nhà luôn, các ngươi .”
Tô Đại Ngưu sợ Lục Tử Dục thật sự sẽ gì Tô Vượng, cầm lấy một lượng bạc cùng giấy nợ, tiếng nào, xoay bỏ , thèm để cho Tô Như Hoa một câu nào. Tô Như Hoa mặt mày xám ngoét như tro tàn, thất hồn lạc phách ngây đó.
“Ngươi thấy thế ?” Lý Đại Toàn thấy Tô Đại Ngưu , sang hỏi Lục Tử Dục.
Lục Tử Dục thèm để ý đến , Tô Uyển: “Ta cứu nàng nữa , mời đến nhà nàng chơi ?”
“Vậy thì thôi.” Tô Uyển dẫn đường bước .
Lai Phúc theo sát phía hai , về phía nhà Tô Uyển. Thấy trò kết thúc, cũng lục tục tản . Thấy hết, Lý Đại Toàn trút hết bực tức lên Tô Như Hoa.
“Đều tại tiện nhân ngươi! Nếu ngươi, lão tử căn bản sẽ trêu chọc Tô Phán Đệ! Cuối cùng cũng đến nỗi xảy cục diện ngày hôm nay! Hại lão tử mất sạch bạc trong !”
Tô Như Hoa lạnh: “Ngươi dám bản ngươi ý đồ đó ? Ngươi , ai đặt kiếm cổ ép ngươi!”
“Tiện nhân nhà ngươi, lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!” Lý Đại Toàn tức giận đến chết, tiện nhân còn dám cãi !
Tô Như Hoa ấn xuống, lãnh trọn một trận đ.ấ.m đá. Kể từ đó, cảnh tượng thường xuyên diễn trong nhà Lý Đại Toàn.
“Nói xem, lời cứu là ý gì?” Tô Uyển rót một chén nước đặt mặt , mắt thẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-39.html.]
“Nàng ? Họ với nàng ?”
Tô Uyển lắc đầu, nàng căn bản cứu nàng lúc nào.
“Vậy , chúng quen . Ta là Lục Tử Dục, là của Lục Gia Thương Hành ở trấn . Hắn là Lai Phúc, là tiểu tư theo hầu .”
Dứt lời, chỉ những thứ trong tay Lai Phúc: “Đó là chút điểm tâm mang cho nàng, nàng thích ăn . Còn về , khi nàng cứu Tống phu nhân xong thì ngất , suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng tiểu gia đây thủ bất phàm, một phen ôm lấy nàng, nên nàng mới ngã.”
Lục Tử Dục xong, vênh váo quạt chiếc quạt , kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dường như đang chờ đợi Tô Uyển khen ngợi.
“Ừm, cảm ơn . Ta tên là Tô Phán Đệ. Chàng thể tìm đến đây, hôm nay chắc là ngẫu nhiên, hẳn là điều tra từ sớm .”
“Hắc hắc, đúng là hỏi thăm một chút.”
Tô Uyển đ.á.n.h giá , trông quả thực tồi, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đào hoa câu hồn, đôi mắt đó ai cũng như chứa chan tình ý, còn mang theo vài phần tự luyến. Hắn mặc bộ gấm lụa màu xanh biếc bắt mắt, cổ áo còn hờ hững mở một chút, để lộ những đường nét rắn rỏi nơi cần cổ.
Tô Uyển chợt nghĩ đến một câu: đôi mắt đào hoa ch.ó cũng thâm tình, khi Tiểu Hắc nhà nàng cũng sẽ chứa chan tình ý ?
Gà Mái Leo Núi
“Phụt~” Nghĩ đến đây, Tô Uyển nhịn bật thành tiếng.
Lục Tử Dục thấy nàng cứ chằm chằm , lúc còn lén lút , bắt đầu tự luyến quạt quạt.
“Nàng sẽ yêu , đang ý đồ gì với đó chứ? Ta báo cho nàng , nàng cơ hội , ở trấn bao nhiêu cô nương thầm gửi phương tâm cho , xếp hàng cũng tới lượt nàng .”
“Quả nhiên là một nam nhân khoe mẽ.” Tô Uyển cúi đầu, thì thầm nho nhỏ một câu.
“Nàng gì cơ?” Lục Tử Dục cúi đầu ghé sát , rõ Tô Uyển đang gì.
Tô Uyển ngẩng đầu lên, môi nàng lúc lướt qua tai . Mặt Lục Tử Dục lập tức đỏ bừng, ánh mắt từ kinh ngạc ban đầu chuyển sang né tránh tứ phía.
Tô Uyển cũng ngại ngùng đến mức các ngón chân co quắp : “Kia, cái ... đến thôn tìm chuyện gì ? Còn nữa, gì với Lý Đại Toàn? Tại tỏ vô cùng sợ ?”
“À, gì cả, cũng chuyện gì. Chẳng hôm qua nàng ngất xỉu , đến đây là để thăm nàng thôi.”
Hắn chuyển đề tài: “ , Tống Chính Đức chẳng tặng nàng một căn trạch tử ? Sao nàng đến trấn ở, cứ ở cái thôn khỉ ho cò gáy ?”
“Căn trạch tử đó còn xem nữa. Ta mua một khoảnh đất trong thôn để xây nhà, định cứ ở thôn thôi.”
Tô Uyển thấy bộ trang phục của hề rẻ, chắc đến vì tiền của nàng, nên nàng bắt đầu kể về chuyện của . Lục Tử Dục khép quạt, đập tay một cái: “Muốn xây nhà thì cứ tìm ! Ta quen chuyên việc , kỹ thuật mà kiểu dáng phong phú. Nàng kiểu nào? Ngày khác dẫn đến xem.”
“À, kiểu dáng lẽ phức tạp một chút, thể xây dựng .” Tô Uyển sớm hình dạng sơ bộ của căn nhà trong đầu, quan trọng nhất là phòng xí.
Nàng chịu nổi những cái nhà xí hiện tại, cái mùi đó xộc thẳng lên Thiên linh cái. Đôi khi đang vệ sinh giòi bò đến, cái trắng nõn uốn éo bò qua, chỉ nghĩ thôi nàng thấy da đầu tê dại, cả căng thẳng. Vì thế, từ khi xuyên đến giờ, lúc gian thì nàng chỉ hai , đó thì bao giờ đến nữa, là giải quyết trong gian.
“Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần nàng xây Hoàng cung, kiểu gì cũng cho xây .” Lục Tử Dục dang tay , vỗ n.g.ự.c thùm thụp.
“Được, sẽ chờ dẫn thợ tới.” Tô Uyển .
“Cứ giao phó cho ! Vậy việc gì nữa thì về đây, đến trấn nhớ tìm chơi đó.” Tô Uyển gật đầu: “Lần đến trấn sẽ tìm .”