Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:23:05
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Tiểu Thảo thấy bộ dạng hung thần ác sát của , chút e sợ, thầm cổ vũ cho chính trong lòng. Nàng lấy hết can đảm, tăng thêm vẻ hung hăng trong giọng điệu, : “Ngươi còn mặt mũi mà ngủ hả? Nhìn xem ngươi đ.á.n.h nữ nhi thành thế nào ! Ngươi coi nhà họ Tô chúng ai ?”
Lý Đại Toàn nửa mở mắt, ánh chằm chằm Vương Tiểu Thảo, tràn ngập hung hãn: “Lão tử đ.á.n.h đấy, thì nào!” Nói xong, lập tức dậy. Giơ tay túm chặt lấy vạt áo n.g.ự.c Vương Tiểu Thảo, nhấc bổng nàng lên cao.
“Ngươi, ngươi gì? Mau thả xuống!” Vương Tiểu Thảo hoảng hốt, thấy nhấc lên ngày càng cao, tay chân nàng ngừng quơ quạng loạn xạ trong trung, cố gắng vùng vẫy để thả xuống.
“He he, đương nhiên là sẽ thả ngươi xuống, đừng vội, lập tức thả ngươi ngay đây.” Lý Đại Toàn với giọng âm hiểm, nhấc Vương Tiểu Thảo lên cao thêm chút nữa.
“Lý Đại Toàn, ngươi mau thả nương xuống!” Tô Như Hoa thấy mẫu nhấc lên trung, nén nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng chạy tới kéo tay , ngăn Lý Đại Toàn , thả nương xuống.
Lý Đại Toàn vẻ mặt đầy khó chịu, dùng sức mạnh mẽ đẩy nàng , “Cút sang một bên cho lão tử, lát nữa tính sổ với ngươi!”
Tô Như Hoa đói đến mức bụng dán lưng, còn đ.á.n.h nhẹ, giờ mềm nhũn. Thêm cú đẩy của Lý Đại Toàn, nàng té lăn xuống đất, hồi lâu thể bò dậy . Nàng đ.á.n.h Lý Đại Toàn, kêu dừng tay cũng , Tô Như Hoa chỉ đành bệt đất thút thít.
Lý Đại Toàn một tay nắm thành quyền, tích tụ lực lượng , hung hăng giáng một đ.ấ.m nặng nề lên hốc mắt Vương Tiểu Thảo. “A!!” Vương Tiểu Thảo cũng còn kịp đá loạn xạ nữa, vội vàng bụm chặt lấy con mắt đánh.
Lý Đại Toàn bất chấp tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Vương Tiểu Thảo, trong miệng còn gào lên: “Lão tử chỉ đ.á.n.h nó, lão tử còn đ.á.n.h cả ngươi nữa!” Nói xong, thêm một cú đ.ấ.m nữa giáng xuống, trực tiếp nện hốc mắt còn của Vương Tiểu Thảo. “A!!” Vương Tiểu Thảo đau đớn kêu thét lên một tiếng, vội vàng bịt lấy hốc mắt đánh.
Đánh xong, Lý Đại Toàn buông tay, mặc kệ Vương Tiểu Thảo rơi xuống đất, thèm lấy một cái, chỉ thổi nhẹ nắm đấm: “Phù~”.
Vương Tiểu Thảo vốn đang lấy tay bịt mắt, khi cảm nhận trọng lực kéo xuống, nàng vội đưa hai tay , cố gắng vùng vẫy như con thiêu , giữ thăng bằng để tránh ngã xuống đất. Nàng “A ứ” một tiếng, cuối cùng vẫn té bệt xuống đất, chỉ thể một tay ôm hốc mắt, một tay ôm lấy cái m.ô.n.g đau điếng.
Mông đau, mắt đau, còn lo lắng Lý Đại Toàn sẽ tiếp tục vung nắm đ.ấ.m to lớn đ.á.n.h . “Ngươi, ngươi đừng qua đây! Dù... dù thế nào nữa, cũng là nhạc mẫu của ngươi!” Vương Tiểu Thảo dùng m.ô.n.g lùi dần về phía , tránh né bước chân đang từng bước tiến gần.
“Hừ, bớt lải nhải nhảm nhí mặt lão tử . Chẳng qua là một món đồ mua bằng tiền, đòi thì trả tiền đây! Nếu ngươi còn dám đến nhà gây chuyện nữa, sẽ chỉ đơn giản là hai cú đ.ấ.m !”
Lý Đại Toàn xong, thấy Vương Tiểu Thảo vẫn đất nhà , hề ý định dậy. Hắn nhíu mày, gầm lên một tiếng: “Còn cút ! Muốn lão tử lo cơm cho ngươi ?”
Vương Tiểu Thảo , hoảng hốt dậy chạy ngoài, nửa con mắt cũng thèm Tô Như Hoa đang thút thít bên cạnh. Đứa nữ nhi c.h.ế.t tiệt , đúng là phế vật! Chỉ lóc, trơ mắt lão nương đ.á.n.h mà xông lên giúp đỡ ngăn cản, quả thực sinh một miếng xá xíu còn hơn sinh nàng !
Thấy Vương Tiểu Thảo bước khỏi cửa, Tô Như Hoa ngây ngốc tại chỗ, đến cũng quên mất, dám tin bóng lưng mẫu . Nương nàng cứ thế bỏ ư? Chẳng nương đến để chống lưng cho nàng ? Lưng kịp chống thì đ.á.n.h chạy mất ? Vậy nàng còn thể trông cậy ai đây? Nghĩ đến đây, Tô Như Hoa bi thương dâng trào.
Lý Đại Toàn , thấy Tô Như Hoa vẫn còn trân trân ngoài, cơn giận bỗng bốc lên. “Người chạy mất dạng , còn gì nữa? Có ngươi gọi ngươi đến đây ?”
“Không, ...” Tô Như Hoa khuôn mặt giận dữ của Lý Đại Toàn, hoảng hốt xua tay, lắp bắp phủ nhận.
Lý Đại Toàn từng bước ép sát Tô Như Hoa, vươn tay bóp cổ nàng , đ.ấ.m đá túi bụi! Đánh xong, Lý Đại Toàn nàng một cách âm hiểm, ánh mắt lóe lên hung quang, hỏi: “Còn dám mách lẻo nữa ?”
“Không, dám nữa.” Tô Như Hoa mang vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, trong lòng cũng thương tích đầy , tâm trạng nguội lạnh như tro tàn, hết đến khác đ.á.n.h đập, hết đến khác gia đình tùy tiện bỏ rơi…
“Đi nấu cơm , lão tử đói !” Lý Đại Toàn để câu , vật xuống giường, tiếp tục ngủ, chẳng mấy chốc vang lên tiếng ngáy khò khò.
Tô Như Hoa kéo lê cơ thể, nơi nào cũng đau đớn trừ việc chẳng ai thương, từng bước từng bước dịch chuyển đến nhà bếp, tìm tìm , thấy chút đồ ăn nào. Nàng mở tủ bát, lật tung cả bên trong lẫn bên ngoài, bên trong ngoại trừ mấy cái bát sứt mẻ , chẳng gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-45.html.]
Nàng nhặt cái rổ đất lên, lục lọi, ngoài một nắm rau khô mốc meo , cũng chẳng còn gì. Ánh mắt liếc qua góc bếp, thấy hai củ khoai lang nảy mầm. Chính là hai củ khoai lang mà Tô Uyển đá bay khi nàng lục lọi đó.
Tô Như Hoa cam lòng, lật tung ngóc ngách trong nhà bếp. Cuối cùng, ngoại trừ hai củ khoai lang nảy mầm , tìm thấy thứ gì khác.
Nhìn căn bếp nghèo đến mức ngay cả chuột đến cũng để vài hạt gạo, Tô Như Hoa mà nước mắt. Nàng dám tìm Lý Đại Toàn đòi lương thực, sợ đ.á.n.h thức một trận đòn hiểm ác.
Nàng đành gọt bỏ chỗ nảy mầm, bỏ khoai nồi thêm chút nước, cứ thế mà nấu hai củ khoai lang . Đợi khoai lang chín, nàng Lý Đại Toàn, thấy vẫn còn ngủ, dậy. Nàng cũng dám đ.á.n.h thức , cứ thế yên lặng chờ đợi tỉnh giấc...
Trên trấn Thanh Phong, Phủ họ Lục.
Lục Tử Dục cứ mân mê tai , hồi tưởng những khoảnh khắc tiếp xúc với Tô Uyển, thỉnh thoảng bật . Đây là đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nữ nhân đến , cảm giác trái tim đập thình thịch cực nhanh, như nhảy khỏi lồng ngực, thật là kỳ diệu bao!
Lai Phúc, kẻ vốn thiếu tinh ý, rối rắm như hòa thượng cao hai trượng sờ đầu. Thấy thiếu gia cứ mân mê tai, ngốc nghếch khúc khích, chẳng đang nghĩ gì, tiểu nhân cảm thấy nổi gai ốc, lạnh lẽo. “Thiếu gia, ngài từ hôm qua bình thường . Riêng hôm nay ngây ngô đến thứ ba . Ngài lẽ ma quỷ ám đấy chứ?”
Gà Mái Leo Núi
“Cút, cút, ngươi mới ma quỷ ám đấy.” Lục Tử Dục , bực bội liếc mắt Lai Phúc một cái. Lai Phúc dùng khẩu hình học theo lời thiếu gia , dám phát tiếng.
Một lát , : “Ngươi xem, giờ nàng đang gì?”
Lai Phúc ngây ngốc, gãi gãi gáy khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, ngài ai cơ?”
Lục Tử Dục lườm một cái rõ to, dùng quạt gõ lên đầu tiểu nhân: “Không ai cả, ngươi mau phái mời Tiết thợ xây đến đây.”
Khi Lai Phúc nhận thiếu gia gì, tiểu nhân theo bản năng né tránh. kết quả là động tác vẫn chậm hơn một bước, Lai Phúc tránh kịp gõ thêm nữa. “À, .”
Lai Phúc định bước cửa thì Lục Tử Dục gọi : “Thôi, tự một chuyến .” Nói , màng đến ánh mắt ngờ vực như đang kẻ điên của Lai Phúc, nhấc chân bước ngoài.
Thấy Lai Phúc chậm chạp theo kịp, sang gọi: “Sao còn dắt ngựa?”
“Ô ô.” Lai Phúc hồn, nhanh chân chạy đến chuồng ngựa, dắt hai con ngựa thường cưỡi đến mặt thiếu gia, đưa dây cương cho .
Lục Tử Dục nhận lấy dây cương, một chân đạp lên yên ngựa nhảy vọt lên, vững vàng lưng ngựa. Chàng sang Lai Phúc ở phía , đầy vẻ tự phụ hỏi: “Thế nào, thiếu gia nhà ngươi phong độ chứ?”
Lai Phúc gì, chỉ ngừng gật đầu. Cái tật tự mãn của thiếu gia nhà tiểu nhân hình như ngày càng nghiêm trọng ?
Tiếp đó, tiểu nhân cũng leo lên ngựa, hai cùng hướng đến nhà Tiết thợ xây.
Vương Tiểu Thảo khỏi nhà Lý Đại Toàn, dùng tay xoa xoa cái m.ô.n.g té đau. Xoa một hồi thấy đỡ đau hơn, nàng bèn dùng hai tay bịt lấy hốc mắt, ngón giữa và ngón trỏ mở , thành cử chỉ như đang “hòa hợp” để về nhà họ Tô.
“Nương, cuối cùng cũng về , con đói c.h.ế.t mất!” Tô Cường buồn chán cửa, thấy lão nương về liền ôm bụng chạy tới kêu đói. Giờ là giữa trưa, hai cha con bọn họ từ hôm qua đến giờ vẫn ăn bữa cơm tử tế nào. Hai cha con chỉ luộc tạm vài củ khoai lang trong bếp uống nước lấp bụng qua loa.
“Ăn, ăn, ăn! Chỉ ăn thôi ! Ăn c.h.ế.t ngươi thì hả?” Vương Tiểu Thảo đều đau, cửa nhà chẳng ai hỏi thăm câu nào. Vừa là đòi ăn, thấy vết thương mặt nàng ? Nàng giận sôi máu, liền rỉ rả c.h.ử.i rủa.
“Nương, mắt thế?”