Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:23:14
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương ma ma bên giường, đưa tay lưng phu nhân, nhẹ nhàng dùng sức đỡ nàng dậy, để nàng tựa lưng .
“Mẫu .” Lục Tử Dục thấy mặt mẫu trắng bệch, còn chút sức lực, lòng đau nhói.
Bấy nhiêu năm nay, tìm vô đại phu trong ngoài, tìm kiếm bao nhiêu loại thuốc, nhưng sức khỏe của mẫu vẫn hề khởi sắc.
Các đại phu chỉ thường mẫu vì ưu tư quá độ, khí huyết lưỡng hư, cần tĩnh dưỡng thật .
Dần dần, cũng kiểm tra khắp phủ, nhưng tra điều gì.
Từ đó đổ lên đầu Phụ . Kể từ khi cưới phụ nữ về, sức khỏe của mẫu mới suy yếu.
Lưu Minh Châu chỉnh tay áo, giấu đôi tay gầy gò trong, nở nụ quen thuộc.
Hơi ngẩng đầu lên, để những giọt nước mắt sắp trào chảy ngược trở .
Thời gian của nàng… e rằng còn nhiều. Lòng nàng tràn ngập sự nỡ đối với nhi tử.
Nàng còn tận mắt thấy nhi tử thành gia, nàng dâu tương lai là cô gái thế nào, còn ôm cháu nội…
“Dục nhi , con đến .”
“Vâng, nhi tử đến .”
Lục Tử Dục há dụng ý của mẫu ? Nếu mẫu thấy, cứ giả vờ như thấy.
Thấy nhi tử mặt đầy lo lắng, nàng khỏi an ủi: “Không cần lo lắng, chỉ là bệnh cũ thôi, đáng ngại.”
Lục Tử Dục thể che giấu thêm nữa, quỳ bên giường, nắm lấy tay mẫu đặt lên trán , hít một thật sâu nhỏ:
“Mẫu , nhi tử với Phụ , đưa đến trang viên tĩnh dưỡng. Người nhanh chóng khỏe , còn cưới vợ cho nhi tử !”
“Được, , nương . Hóa Dục nhi lấy vợ , đợi nương khỏe sẽ tìm cho con một mối hôn sự , khụ khụ…”
Trương ma ma bên cạnh lẳng lặng rơi lệ, vội vàng đưa khăn tay. Phu nhân nàng mệnh khổ quá.
Cứ ngỡ sắp hưởng phúc, cuối cùng mang một bệnh, thể ngày một kém , ai…
“Trương ma ma, dọn dẹp ít quần áo , sắp xếp xe ngựa êm ái một chút, đừng để Mẫu mệt nhọc.”
Trương ma ma lau nước mắt, gật đầu chuẩn .
Gà Mái Leo Núi
Lục Tử Dục cho lui những hầu khác, nhẹ nhàng ghé tai mẫu :
“Mẫu , bệnh của hề đơn giản. Chúng đến trang viên ở một thời gian, nhi tử tìm đại phu giỏi .”
Lưu Minh Châu khẽ cau mày gần như thấy. Chẳng lẽ ả kiềm chế nữa ?
quyền quản gia trong nhà chẳng rơi tay ả ư?
Ngoại trừ vị trí chính thê của , mà thời gian của nàng còn nhiều, nàng còn gì để bất mãn nữa chăng?
Lưu Minh Châu nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Trương ma ma căn dặn hầu bố trí xe ngựa, còn tự thu xếp những vật dụng phu nhân cần dùng.
Tê Hoan Các.
“Lão gia đến.” Liễu ma ma hành lễ cúi .
Lục Lâm Kiệt đưa ngón tay khẽ đặt lên môi, “Suỵt!”
Liễu ma ma gật đầu, nhẹ nhàng lui xuống.
Liễu di nương trong phòng sớm thấy lời vấn an của Liễu ma ma, nàng giả vờ , tiếp tục cúi đầu nữ công.
Lục Lâm Kiệt rón rén tới phía nàng, dùng hai tay che mắt nàng , “Đoán xem là ai?”
Khóe miệng Liễu di nương giật giật, thật là ấu trĩ!
Nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, trưng vẻ mặt đầy bất ngờ, kẹp giọng : “Lão gia, đừng nghịch nữa…”
Lục Lâm Kiệt xoay , kéo ghế tới xuống mặt nàng, một tay kéo nàng lòng.
“Á!” Liễu di nương kinh hô một tiếng, lên đùi .
“Lão gia, sợ !”
Nàng e thẹn mang theo vẻ sợ hãi Lục Lâm Kiệt, hai tay nắm thành quyền nhẹ nhàng đ.ấ.m n.g.ự.c Lục Lâm Kiệt.
“Đồ tiểu yêu tinh nhà nàng!”
Lục Lâm Kiệt thấy nàng bộ tịch liếc , cổ họng cuộn lên, trong lòng dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, vươn tay nắm lấy nơi mềm mại n.g.ự.c nàng.
“Ưm…” Thân thể Liễu di nương mềm nhũn, ngửa về , khẽ rên lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-54.html.]
Nàng vỗ vỗ mu bàn tay Lục Lâm Kiệt, nũng : “Lão gia, đừng như …”
Hai tay vòng lên cổ Lục Lâm Kiệt, ánh mắt bên ngoài, chu môi :
“Bây giờ vẫn còn là ban ngày, thể ban ngày hành dâm, nếu tỷ tỷ sẽ vui .”
Nghe nàng nhắc đến Lưu Minh Châu, Lục Lâm Kiệt bỏ tay xuống, cau mày.
“Thân thể Minh Châu càng ngày càng suy yếu, Dục nhi đưa nàng đến trang viên nghỉ dưỡng, hy vọng thể chuyển biến hơn.”
Liễu di nương thấy vẻ u sầu mặt , trong lòng lạnh: Giả bộ cái gì? Bệnh tật nàng chẳng là do ngươi ban tặng ?
Tuy nhiên, vẻ mặt nàng hề lộ nửa phần, giọng điệu chất chứa đầy lo lắng:
“Ai, tỷ tỷ cũng thật là mệnh khổ, Dục nhi trưởng thành , sắp đến lúc hưởng niềm vui con cháu , mà thể càng ngày càng suy kém…”
Nói , nàng khẽ lau khóe mắt, ánh mắt Lục Lâm Kiệt, “Lão gia, tỷ tỷ trang viên tĩnh dưỡng nhất định sẽ khỏe , đừng quá lo lắng, coi chừng sầu muộn mà hại thể.”
Lục Lâm Kiệt thấy ái thể lương thiện như , vỗ vỗ lưng nàng.
“Mong là thế, nàng nữa, chúng chuyện nên …”
Lục Lâm Kiệt dậy, nhéo m.ô.n.g Liễu di nương khi nàng đang cúi eo, ôm nàng lên về phía giường.
“Lão gia, đừng như …”
Liễu di nương nũng từ chối, dừng .
Thế nhưng, trong mắt Lục Lâm Kiệt, đây chỉ là màn nửa từ nửa , ngọn lửa trong lòng càng thêm cháy hừng hực, một cỗ tà hỏa dâng lên ở hạ .
Hắn đặt Liễu di nương lên giường, vội vàng cởi bỏ y phục, đó nghiêng đè lên Liễu di nương.
Liễu di nương thấy thể chối từ, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng nàng nhanh chóng nhắm mắt , mạnh mẽ đè nén xuống: Vẫn lúc.
Nàng tiếp tục khoác lên vẻ quyến rũ đó, khơi gợi d.ụ.c vọng của Lục Lâm Kiệt…
Trương ma ma thu xếp xong những đồ vật cần thiết hàng ngày, bà đến xe ngựa, vén rèm lên nắn bóp độ dày của đệm.
Thấy thứ chuẩn thỏa, bà trở về chính viện.
“Phu nhân, thiếu gia, đồ đạc chuẩn xong, chúng thể xuất phát.”
Lục Tử Dục dậy, khỏi phòng ngủ của mẫu , xuống chiếc ghế dài bên ngoài.
Trương ma ma thấy thiếu gia ngoài, bèn đến bên giường, “Phu nhân, lão nô y phục cho nhé.”
Lưu Minh Châu gật đầu, đặt tay lên tay Trương ma ma, mượn lực dậy.
Trương ma ma đỡ phu nhân vững, lấy một bộ quần áo dày hơn cho phu nhân mặc .
Phu nhân sợ lạnh, khi bệnh thì điều càng rõ rệt hơn.
Mặc xong, Trương ma ma lấy một cây trâm châu từ hòm trang sức, cài lên tóc cho nàng.
Lưu Minh Châu đẩy tay bà , lắc đầu: “Không cần, thôi, đừng để Dục nhi chờ lâu.”
Trương ma ma rũ mi mắt thở dài tiếng động, đặt cây trâm châu hòm trang sức, đỡ phu nhân ngoài.
“Dục nhi, nương thu xếp xong , chúng thôi.”
Lục Tử Dục gật đầu, đến mặt mẫu , nhẹ nhàng ôm mẫu lên, nhanh chóng xe ngựa bên ngoài.
Trương ma ma mỉm hài lòng thiếu gia nhà , đó nhanh chóng theo.
Lưu Minh Châu vén rèm xe ngựa lên về phía cổng lớn, thất vọng bỏ rèm xuống.
Hắn rốt cuộc vẫn đến...
Trương ma ma phu nhân đang gì, bà mở miệng định nhưng cuối cùng im lặng.
Một đoàn , bao gồm nha , ma ma và tiểu tư, tổng cộng ít , hai chiếc xe ngựa liền hướng thẳng đến trang viên xuất phát.
Trong Tê Hoan Các, hai cũng kết thúc trận chiến.
Lục Lâm Kiệt tâm thần sảng khoái bước xuống giường, mặc quần áo .
“Liễu nhi, chuyện ăn vẫn còn một việc, đây.”
“Vâng, chính sự quan trọng, lão gia ạ.” Liễu di nương hiểu chuyện .
Nàng giúp Lục Lâm Kiệt sửa sang quần áo, giúp thắt đai lưng, ánh mắt thâm tình tiễn khỏi cửa.
Chờ bóng dáng Lục Lâm Kiệt xa dần, nàng lập tức thu vẻ dịu dàng mặt, sắc mặt trầm xuống.
Nàng sang Liễu ma ma căn dặn: “Bảo đun nước!”