Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:40:38
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Xuân Linh chỉ đống gạch xanh chất thành núi ngoài cửa, lời lời tố cáo:
"Ruộng trong nhà mất hết, vốn liếng cũng mất hết! Đó là gia tài tích góp bao nhiêu năm nay khó khăn lắm mới , ngay cả vợ của Tam Oa cũng còn!"
Đường Xuân Linh lau nước mắt. Nàng yêu trượng phu, yêu cái nhà , nhưng thấy cái nhà sắp tan vỡ, lòng nàng đau khổ...
"Ta, ngày mai sẽ chạy khắp các thôn khác xem ai xây nhà ..." Vương Lập Phát vò đầu bứt tóc, bực bội rít mấy t.h.u.ố.c lá.
Trong đầu y hiện lên đủ loại khả năng mà thê tử kể cho y khi xây lò gạch ngói , bảo y suy nghĩ kỹ mới đưa quyết định.
Bản y lúc đó đầy hoài bão, trong đầu là cảnh tượng phát tài, nghĩ rằng chỉ cần dựa bản lĩnh của , chỉ cần chịu khó, chăm chỉ việc, nhất định sẽ cho việc kinh doanh lò gạch ngói phất lên !
Ban đầu, vẫn ít đến hỏi giá, nhưng đến cái giá, họ liền sà chân chạy trốn, sợ rằng chậm một bước sẽ tóm . Thỉnh thoảng cũng đến mua, nhưng chỉ là lượng nhỏ. Dần dần, ngọn lửa trong lòng Vương Lập Phát tắt hẳn, tinh khí thần như rút cạn, sống lưng cũng cong hẳn xuống.
Đường Xuân Linh thấy tóc bạc dần nhú đầu trượng phu, mũi cay xè.
Nước mắt trào , “Lập Phát, trách xây lò gạch ngói, chỉ… chỉ trách càng nung càng nhiều, đem hết của cải trong nhà đổ hết đó. Hay là, chúng bán rẻ gạch , trả một phần nợ, còn sẽ cùng từ từ trả. Ngày tháng vẫn trôi qua, thể chỉ ôm đống gạch mà uống gió , thấy ?”
Vương Lập Phát cứng đờ , y đầu đống gạch chất cao, vợ theo ngày đêm lao động, tâm kiệt quệ.
Y nhặt một viên gạch, dùng tay xoa lên các vân gạch, tất cả đều do chính y nung từng chút một. Lửa lò tắt, ánh sáng leo lét chiếu sự bất đắc dĩ trong lòng y, giống như ánh sáng sắp tắt trong tim y . Giọng y run rẩy, đến bước , y cam lòng từ bỏ: “Ráng đợi thêm chút nữa, ráng đợi thêm chút nữa…”
Đường Xuân Linh mặt , mặc cho nước mắt ướt vai áo, nàng nào đây là tâm huyết của trượng phu cơ chứ…
“Ủa? Đại ca, đại tẩu ở nhà ?”
Vương thẩm xuống xe ngựa, kéo Tô Uyển thẳng nhà. thứ nàng thấy là cánh cửa đóng kín, cùng chiếc khóa đó.
“Đại ca đại tẩu nhất định là ở lò gạch ngói về. Đi, chúng đến lò gạch ngói.”
Hai nhanh chóng lên xe bò, sự dẫn đường của Vương thẩm, cuối cùng cũng đến lò gạch ngói.
Vương thẩm xuống xe, “Trương thúc, cứ để con bò nghỉ ngơi một chút, đưa Phán Đệ .”
“Đi , .” Trương thúc phất tay.
Nghĩ đến việc lão bằng hữu buổi trưa còn ăn no, kéo ngoài, y vội vàng dắt con bò đến vệ đường. Tìm một búi cỏ non, xoa đầu nó: “Lão bằng hữu , ăn nhanh .”
“Đại ca, tẩu tử! Hai ở bên trong ?” Vương thẩm hướng lò gạch mà gọi.
Đường Xuân Linh thấy tiếng, vội vàng lau sạch nước mắt mặt, vỗ vỗ hai má.
Vương Lập Phát dậy khỏi mặt đất, phủi lớp tro gạch mông.
Y nhấc chân định bước , nhưng vợ níu .
Đường Xuân Linh giúp y sửa y phục, phủi lớp bụi bẩn sạch. Nàng gắng gượng nặn một nụ , kéo chồng ngoài đón khách.
Vương Lập Phát hành động của vợ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Đại ca, tẩu tử, trong nhà ai, đoán ngay là hai ở chỗ .”
Vương thẩm thấy tỷ , lập tức kích động kéo Tô Uyển chạy nhanh về phía .
Tô Uyển đột ngột kéo như , lảo đảo suýt ngã.
“Kim Hoa, về từ lúc nào ?” Đường Xuân Linh tươi tiểu cô.
“Chúng cũng mới tới thôi.”
Đường Xuân Linh thấy Tô Uyển kéo lảo đảo, theo bản năng đưa tay đỡ nàng. Thấy Tô Uyển tự vững, nàng đôi tay đầy vết nứt của , lúng túng rụt .
Nàng sang em chồng, dò hỏi: “Kim Hoa, vị là?”
“À, đây là tiểu cô nương trong thôn , gọi là Phán Đệ.”
“Phán Đệ, đây là đại ca và tẩu tử của , mở lò gạch ngói đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-73.html.]
Tô Uyển đại trượng phu chào hỏi hai vợ chồng:
“Hai vị khỏe, tên là Tô Uyển, Vương thẩm hai vị mở lò gạch ngói, tới xem thử.”
“Cứ xem , cứ xem , phía và phía đều là gạch nung xong cả .” Đường Xuân Linh trong lòng mừng rỡ, đưa tay chỉ cho Tô Uyển.
“Vậy thì hai vị cô và tẩu cứ chuyện , sẽ tự dạo một vòng.”
“Được, Phán Đệ, ngươi .” Vương thẩm đáp lời, kéo tay Tẩu tử, mày mắt vui vẻ : “Tẩu tử, cho , Phán Đệ xây nhà ngói xanh lớn đấy. Nếu nàng thật sự mua gạch ngói, Đại ca và lò gạch ngói sẽ cứu !”
“Thật… thật ?” Vương Lập Phát cảm thấy ảo giác, thật sự đến mua gạch xanh của ?
Đã quá lâu , quá lâu ai đến mua gạch xanh, là khi nào thì y nhớ rõ.
“Tiểu , giỡn với ca kiểu .” Vương Lập Phát vẫn dám tin.
Vương thẩm trừng mắt y, “Ta trông giống đang đùa lắm ?”
Đường Xuân Linh mừng đến rơi nước mắt, lườm chồng một cái, cái tên ngốc lớn !
Ngày đêm trông ngóng, hi vọng đến xem gạch ngói của , giờ thật sự đến , tin cơ chứ?
Vương Lập Phát siết chặt hai tay, khớp ngón tay trắng bệch đỏ bừng, cuối cùng cả y như sống .
“Ê, đúng đúng đúng, đến xem chính là một khởi đầu , nên vui mừng… nên vui mừng.”
Tô Uyển theo hướng Đường Xuân Linh chỉ.
Nơi chất đống gạch xanh là một mái che lớn dựng tạm.
Dưới mái che là từng hàng gạch xanh xếp ngay ngắn, thoáng qua, lượng vô cùng lớn.
E là nung lâu , cứ chất đống ở đây bán , nên mới tích tụ nhiều đến .
Vương Lập Phát lau nước mắt nơi khóe mắt, chạy nhanh tới chỗ Tô Uyển.
Gà Mái Leo Núi
Y nhặt một viên gạch xanh lên, giới thiệu với Tô Uyển: “Cô nương ngươi xem, viên gạch xanh là do hai vợ chồng đổ đủ tâm sức nung . Đất sét dùng là ở ngọn núi phía , đào lên phơi nắng phơi gió, để nó tán hết hỏa khí dùng nước dập tắt, giẫm cho mềm cứng mới …”
Tô Uyển chăm chú lắng , những kiến thức lĩnh vực của nàng, nên nàng hiểu rõ quá trình chế tác.
Chỉ thấy Vương Lập Phát nhặt một viên gạch sứt một góc từ đống gạch phế phẩm lên, chỉ mặt cắt ngang cho Tô Uyển xem.
“Cô nương ngươi mặt cắt ngang , mịn màng mà lỗ cát, khi đưa lò quy tắc, một tầng gạch một tầng củi, hơn nữa đều là gỗ thông. Phải nung đủ ba ngày ba đêm, cho đến khi đỉnh lò bốc lên khói xanh trắng mới ngừng lửa. Phải khóa chặt cửa lò, tưới nước dập tắt, cho đến khi gạch màu đen xanh, ngươi sờ thử xem, viên gạch xanh dùng đến mấy chục năm tuyệt đối vấn đề gì!”
Vương Lập Phát xong, lén ngẩng đầu Tô Uyển một cái, nhưng thần sắc nàng chút đổi, cũng tỏ thái độ.
Lòng y lập tức nguội lạnh, kìm cúi đầu xuống.
Thôi , gạch của y định là bán .
Rốt cuộc y còn cố chấp điều gì nữa? Lẽ nên lời vợ, bán rẻ thanh lý đóng cửa lò gạch ngói mới , ai…
Vương Kim Hoa khoác tay Tẩu tử, cả hai lo lắng về phía .
Họ cũng thấy Vương Lập Phát ban đầu hăm hở giới thiệu gạch, thấy y cúi đầu ủ rũ.
Hai cô tẩu thêm gì nữa, trong lòng khỏi hụt hẫng, chẳng lẽ lò gạch ngói cứ thế là hết ?
Cùng với lời giới thiệu của Vương Lập Phát, tâm trí Tô Uyển bay xa. Nàng nhớ hồi nhỏ, ở bên ông bà, cũng sống trong nhà gạch ngói, đó là quãng thời gian tươi nhất mà nàng từng trải qua…
Khi nàng hồn, thấy Vương Lập Phát từ lúc nào ngừng giới thiệu, cúi đầu tâm trạng sa sút.
Có lẽ vì nàng thất thần, khiến y hiểu lầm rằng nàng ưng gạch của y.
“Vương thúc, gạch xanh bán thế nào?”