Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:40:56
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ cần chịu khó cho dầu cho thịt, cỏ dại ven đường nhổ về xào cũng thấy thơm.” Ngô Quế Hương đáp một câu.
“Ha ha, hình như quả thật là như .” Tô Tiểu Cúc gật đầu đồng ý.
Thím Vương ha hả ăn cơm hỏi: “Nha đầu, nương ngươi tìm ngươi gì đấy?”
Động tác bới cơm của Tô Uyển dừng , “Còn thể gì nữa? Đến đòi tiền đấy.”
“Ngươi cho ?”
“Chưa , dọa cho chạy .”
Vương Tiểu Thảo khi về nhà, càng nghĩ càng thấy , con nha đầu c.h.ế.t tiệt còn học cách giả thần giả quỷ! Không , nhiều bạc như , tuyệt đối thể để nó giữ! Nếu ngươi, con nha đầu c.h.ế.t tiệt , tuyệt tình như , thì chớ trách tâm địa độc ác!
Màn đêm buông xuống, bà con hàng xóm nghỉ cả, một bóng chợt lóe lên vụt qua.
Lén lút đến bên ngoài nền đất nhà của Tô Uyển, Vương Tiểu Thảo lấm lét quanh, đảm bảo xung quanh ai.
Thị nhặt chiếc cuốc mang theo, cúi đầu hì hục đào hố. Bên cạnh chân thị là một con mèo c.h.ế.t bốc mùi hôi thối, và một con gà c.h.ế.t đầy rẫy giòi bọ.
Tô Uyển sớm dặn Tiểu Hắc trông chừng khu đất . Vương Tiểu Thảo đến, Tiểu Hắc phát hiện , khẽ c.ắ.n áo Tô Uyển để cảnh báo.
Nhận cảnh báo của Tiểu Hắc, Tô Uyển nhanh chóng chạy đến nhà thôn trưởng đập cửa, “Thôn trưởng, thôn trưởng, mau tỉnh , trong thôn kẻ !”
Cả nhà Tô Đại Phúc đang ngủ say, tiếng đập cửa dồn dập cho tỉnh giấc.
Thím Tô cũng dậy, “Đêm hôm thế , là ai đấy?”
“Bà nó cứ ngủ tiếp , xem chuyện gì.” Tô Đại Phúc khoác áo .
“Phán Đệ? Đã khuya thế , ngươi nữa?”
“Thôn trưởng, mau, bên nền đất nhà kẻ ám hại, mau dẫn bắt kẻ !”
Tô Đại Phúc nhíu mày, đây chuyện nhỏ! Y nhanh chóng đ.á.n.h thức vài nhà hàng xóm, dẫn chạy về phía Tô Uyển đang vội vã.
Mọi nửa đêm đ.á.n.h thức, trong bụng đầy lửa giận, rốt cuộc là kẻ nào đêm hôm ngủ, chạy ngoài gây chuyện?
Thím Tô cũng thấy, lập tức mất hết buồn ngủ, mặc quần áo cùng mấy hàng xóm nữ theo phía .
Vương Tiểu Thảo đang đào hăng say, thị đặt cuốc sang một bên, ước lượng kích thước, thấy hố đủ sâu bèn chôn con gà c.h.ế.t đầy giòi bọ .
Sau đó, thị xách con mèo c.h.ế.t còn , đến một bên khác, cúi đầu hì hục đào tiếp. Ước chừng đào gần xong, thị chuẩn thả con mèo c.h.ế.t xuống.
“Dừng tay!” Tô Uyển gầm lên một tiếng giận dữ.
Vương Tiểu Thảo sợ hãi giật , dốc hết sức ném con mèo c.h.ế.t xa, hai tay nhanh chóng ném mạnh chiếc cuốc , cuống quýt bỏ chạy.
Tiểu Hắc phóng tới nhanh như chớp, c.ắ.n một miếng chân Vương Tiểu Thảo, lắc đầu qua điên cuồng giằng xé.
Vương Tiểu Thảo hoảng loạn, cố sức giãy giụa kéo chân khỏi miệng chó. Tiểu Hắc c.ắ.n chặt lấy chân thị , Vương Tiểu Thảo càng giãy, Tiểu Hắc càng c.ắ.n sâu hơn.
Thôn trưởng và những khác cầm đuốc cũng kịp đến. Nhìn thấy Vương Tiểu Thảo đang Tiểu Hắc c.ắ.n xé, y nhíu chặt mày: “Vương Tiểu Thảo, đêm hôm thế ngươi chạy đến đây gì?”
“Ta, thể gì? Ta chẳng qua là đến xem nền đất của nữ nhi mà thôi!” Vương Tiểu Thảo hối hận thôi, thế đợi trời khuya hơn một chút đến.
“Thôn trưởng, xem, đây là một con mèo c.h.ế.t.” Tô Uyển xách con mèo c.h.ế.t đến, đặt mặt .
“Khịt!” Nhìn con mèo c.h.ế.t đó, gió thổi qua mang theo từng đợt mùi hôi thối, dân làng đồng loạt hít một .
Thôn trưởng con mèo c.h.ế.t tay Tô Uyển, cái hố sâu chân Vương Tiểu Thảo. “Vương Tiểu Thảo, ngươi còn gì để nữa ?”
“Ta gì? Ai trong các thấy con mèo c.h.ế.t là do mang đến? Chẳng qua chỉ là một con mèo c.h.ế.t, thì thể chứng minh điều gì?”
Gà Mái Leo Núi
Thôn trưởng càng thêm chán ghét thị : “Giờ ngươi còn cứng miệng! Người chứng vật chứng đều ở đây, dù ngươi hoa ngọc cũng thể chối cãi !”
Cả nhà Vương Tiểu Thảo , ở thôn Bích Thủy ghét bỏ, ch.ó cũng chê, mà vẫn hối cải, còn dám chuyện thất đức như !
Tuy nhiên, họ quả thực thấy Vương Tiểu Thảo mang con mèo c.h.ế.t đến.
cái hố sâu qua là dùng cuốc đào , tay thị nông cụ, thể trực tiếp chứng minh đây là do thị đào.
Một dân làng tinh mắt, lúc tới thấy động tác ném đồ của thị , bèn giơ đuốc tìm theo hướng đó, quả nhiên tìm thấy một chiếc cuốc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-91.html.]
“Mọi mau , đây một chiếc cuốc, đó còn ký hiệu.”
Thôn trưởng nhận lấy chiếc cuốc, giơ đuốc lên cẩn thận nhận dạng ký hiệu đó.
Mỗi nhà đều cuốc, liềm và các nông cụ khác, các hộ gia đình đều khắc hoa văn ký hiệu lên đó, để tiện phân biệt nông cụ nhà ai, tránh lẫn lộn.
Dân làng bàn tán xôn xao:
“Trời ơi, Phán Đệ là nữ nhi ruột của thị mà, con phân gia còn theo để hãm hại, đời thật sự ruột như ?”
“Nếu tận mắt thấy thị mang bụng bầu ngày đó, còn thực sự nghi ngờ Phán Đệ con ruột của thị , quá độc ác!”
“Thị là phá hoại phong thủy của ngôi nhà đó. Phải rằng phong thủy một khi ô uế, nhẹ thì việc thuận lợi, nặng thì thể c.h.ế.t đó!”
“Vương Tiểu Thảo từ đến nay từng cho Phán Đệ một sắc mặt nào, đêm khuya đến xem nền đất , chính là ý !”
Thôn trưởng chỉ ký hiệu độc nhất vô nhị của Tô Đại Ngưu: “Vương Tiểu Thảo, ngươi còn gì để nữa?”
“Ai khắc ký hiệu nhà thì nhất định là của nhà ? Lỡ là Tô Phán Đệ, con nha đầu c.h.ế.t tiệt , hãm hại thì ?” Vương Tiểu Thảo c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận, cùng lắm thì coi như mất một chiếc cuốc.
Tô Uyển đến mặt thị : “Vương Tiểu Thảo, từ khi sinh , ngươi thấy chướng mắt đường. Thật lòng mà , nghi ngờ rốt cuộc con của ngươi ! Thiên hạ nào đối xử với con như ?”
Ánh mắt Vương Tiểu Thảo lóe lên, “Ai, ai bảo ngươi là nữ nhi?”
“Ha ha, là cái cớ đến nát từ nhỏ tới lớn .” Tô Uyển nhạo: “Tô Đại Ngưu ngươi đến đây nhỉ. Ngươi xem, nếu cầm chiếc cuốc hỏi Tô Đại Ngưu, sẽ thế nào?”
Tô Đại Ngưu thấy Tô Uyển thì như thấy ôn thần, chẳng dám đến gần, gặp nàng là đường vòng, sợ hãi rằng chạm mặt sẽ gặp đại họa, thể tự dâng đến cửa chứ? “Không, Tô Phán Đệ, ngươi !” Vương Tiểu Thảo vội vàng giữ Tô Uyển .
Tô Đại Ngưu , nếu thị còn gây chuyện sẽ hưu thị . Vạn nhất con nha đầu c.h.ế.t tiệt thật sự hỏi, vạn nhất Tô Đại Ngưu thực sự hưu thị thì ? Tô Uyển thèm để ý đến Vương Tiểu Thảo, trực tiếp về phía thôn trưởng: “Thôn trưởng, chẳng qua chỉ xây một căn nhà, sống cuộc sống an , khó khăn đến thế? Thôn trưởng nhất định chủ cho !”
“Phán Đệ ngươi yên tâm, bổn thôn trưởng sẽ cho ngươi một lời giải thích thỏa đáng.”
Thôn trưởng xong, phân phó mấy trai trẻ, vây quanh nền đất kiểm tra kỹ lưỡng thêm nữa.
“Thôn trưởng, chỗ còn một con gà c.h.ế.t!” Nói xong, trai đó ném con gà c.h.ế.t xuống đất.
Giòi bọ vương vãi khắp mặt đất, nhúc nhích bò ngoài, đều bịt mũi lùi phía .
Sau khi xác định còn thứ bẩn thỉu nào khác, Tô Đại Phúc dẫn áp giải Vương Tiểu Thảo, hùng hổ về phía nhà Tô Đại Ngưu.
“Bùm bùm bùm!”
Hai cha con Tô Đại Ngưu đang ngủ say, “Mụ nó ơi, gõ cửa.”
Đợi một lúc, thấy bên cạnh động tĩnh gì, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Tô Đại Ngưu đưa tay sờ sang phía bên giường, ai. Bên giường lạnh toát chút ấm nào.
Hắn giật bật dậy, cảm thấy một trận bất an.
Tô Cường cũng bò dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bước , lẩm bẩm trong miệng: “Ai thế? Nửa đêm ngủ chạy ngoài gõ cửa lung tung, bệnh hả?”
Tô Đại Ngưu mở cửa thì thấy Thôn trưởng đang áp giải Vương Tiểu Thảo, cổng nhà , tay Tô Uyển vẫn giữ nguyên tư thế đập cửa.
“Thôn trưởng? Các vị nửa đêm ngủ, chạy đến nhà gì?”
Thấy cửa mở, Tô Uyển ném con mèo c.h.ế.t và con gà c.h.ế.t về phía chân Tô Đại Ngưu.
“Phán Đệ ngươi ý gì? Tại ngươi ném mèo c.h.ế.t nhà ? Còn nữa, thị gì thì cũng là nương ngươi, ngươi thể đối xử với thị như ?”
Tô Đại Ngưu giậm chân, né con mèo c.h.ế.t suýt rơi chân .
“Còn thể vì cái gì? Vợ của ngươi nửa đêm cầm mèo c.h.ế.t đến chôn ở nhà đấy, chẳng mang về trả cho ngươi .”
“Cái gì?” Tô Đại Ngưu dám tin về phía Vương Tiểu Thảo, “Nửa đêm ngủ, ngươi chạy đến nhà nó chôn mèo c.h.ế.t?”
“Ta, chỉ là quen nó kiêu ngạo như , ngay cả giúp ruột thịt một tay cũng chịu…” Vương Tiểu Thảo bắt gặp ánh mắt g.i.ế.c của Tô Đại Ngưu, tiếng càng lúc càng nhỏ.
Tô Đại Ngưu cảm thấy trời sắp sập , ai thể ngờ nửa đêm còn đề phòng vợ hại chứ?
“Thôn trưởng, Phán Đệ, chuyện thật sự , các ngươi tin .”
“Đại Ngưu , cần ngươi , nhưng Vương Tiểu Thảo tâm tư độc ác là thật. Phạt thị quỳ từ đường ba ngày, ở từ đường mà tự kiểm điểm cho !”
Thôn trưởng xong, cảm thấy hình phạt như vẫn còn quá nhẹ. Đối với Vương Tiểu Thảo mà đủ sức răn đe, đồng thời y còn cần răn đe những dân làng khác, phòng ngừa học theo mà hại .