Hương Dược Đầy Thôn: Cuộc Sống Điền Viên Trên Đường Tìm Thân - Chương 93
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:40:58
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngưu A Hồng cứ như âm hồn tan ? Rõ ràng đuổi , còn về?
Từ Tiểu Lan liếc đôi nhi nữ lưng, vị đắng tràn ngập cõi lòng, chỉ cảm thấy tim đau nhói, nước mắt tuôn rơi như suối.
Tô Tiểu Hổ, Tô Tiểu Quyên mở to mắt mẫu : “Nương, đừng , con và Tiểu Hổ sẽ ngoan ngoãn ở bên nương.”
Con nhà nghèo sớm gánh vác việc nhà, trẻ con năm sáu tuổi ở thôn quê cũng còn nhỏ nữa, nhiều đứa thể giúp phụ , mẫu việc, bắt đầu hiểu chuyện.
Cộng thêm chuyện Tô Phú Quý và Ngưu A Hồng gần đây dân làng bàn tán đến mức nát bét, dù Từ Tiểu Lan luôn cố gắng giữ hai tỷ bên cạnh, tránh cho chúng những chuyện xa , nhưng dần dần lũ trẻ cũng .
Lý Thái Hoa thấy nàng ngoài việc rơi nước mắt thì lời nào, sốt ruột đến c.h.ế.t, nàng dậm chân sốt ruột :
“Ngươi mau gì chứ? Nếu ngươi còn quản, con tiện nhân sẽ đàng hoàng tiến nhà đấy! Đến lúc đó ngươi cũng chẳng còn nước mắt.”
“ Thái Hoa, thể gì đây? Hồi đó coi như nhà ngoại gia bán cho nhà , thêm nữa một đôi nhi nữ , càng thể về.”
Lý Thái Hoa cau chặt mày, “ ít nhất ngươi cũng gì đó chứ, với thể vạm vỡ của ngươi, ít nhất cũng cho nàng vài bạt tai để hả giận chứ?”
“Thái Hoa, cảm ơn ngươi đặc biệt tới báo cho , ngươi cứ để suy nghĩ kỹ .” Đầu óc Từ Tiểu Lan rối bời như một cục hồ dán, nàng nghĩ nên gì.
“Ai!” Lý Thái Hoa bất lực thở dài.
Dù đây cũng là chuyện nhà của Từ Tiểu Lan, nàng cũng tiện can thiệp quá nhiều, dù cũng báo tin , thế nào là việc của Từ Tiểu Lan.
Tô Tiểu Nam theo Ngưu A Hồng mệt mỏi cả ngày, khi ăn cơm tối xong liền bò đất ngủ .
Tô Phú Quý bế nó đặt lên tấm ván giường ghép , đắp chăn cho nó xong, khỏi ngắm nghía khuôn mặt nhỏ bé của nó.
Khuôn mặt nhỏ bé hồng hào, lông mày và mắt quả thật vài nét giống , đặc biệt là đôi mí mắt nhỏ, giống như đúc.
Không thể , nhà Tô Minh Vũ nuôi dưỡng nó thật , múp míp khỏe mạnh, việc đột nhiên thêm đứa nhi tử khiến mừng lo.
Trở về căn phòng khác, cởi y phục , chiếc giường ván.
Ngưu A Hồng tắm rửa xong , chỉ mặc tiểu y, để lộ hình thướt tha, đang lau những giọt nước tóc.
Khiến Tô Phú Quý thẳng cả mắt. Thân hình Từ Tiểu Lan thì vạm vỡ, một bước đất cũng rung ba cái.
So với hình tinh tế, lả lướt của Ngưu A Hồng , thì quả thực thể nào so sánh .
Tô Phú Quý nuốt mạnh một ngụm nước bọt, tiến đến lưng Ngưu A Hồng, đôi tay an phận trượt lên xuống, hung hăng xoa nắn hai cái nơi đỉnh cao: “Bảo bối, nhớ nàng c.h.ế.t .”
“Ai da, ngươi cái tên c.h.ế.t bầm tránh cho , ban ngày còn thừa nhận con , giờ gọi là bảo bối ?”
Ngưu A Hồng lườm một cái giận dữ, bộ tịch dùng đầu ngón tay chọc n.g.ự.c , đẩy .
Mặc dù cơn giận ban ngày vẫn tiêu tan, nhưng nàng nghĩ đến Tô Phú Quý là chỗ dựa duy nhất của lúc , nàng thu sự kiềm chế, cả ngày dám nổi giận với .
“Ai da, đó là nhất thời thể tiếp nhận thôi mà, đến đây, A Hồng của , tâm can bảo bối của , mau để Phú Quý ca好好 yêu thương nàng.”
Ngưu A Hồng đối với Tô Phú Quý nửa đẩy nửa theo, nhanh hai nhập đề...
Mấy ngày đó, Tô Phú Quý hề về nhà.
Hai cứ thế hổ sống qua mấy ngày, Ngưu A Hồng ngừng thổi gió bên tai .
Đêm khuya hôm đó, Tô Phú Quý cuối cùng cũng nhớ đến vợ con trong nhà, lén lút lẻn về nhà, rón rén trở về phòng, nhẹ nhàng lên giường.
Ánh mắt tự chủ hướng về phía hình của Từ Tiểu Lan.
Chậc chậc chậc, hình thô kệch hết sức, y như một gã đàn ông, ngay cả eo cũng , giữa hai hàng lông mày Tô Phú Quý tràn đầy vẻ chán ghét.
Từ Tiểu Lan căn bản hề ngủ.
Mấy ngày nay, đầu óc nàng cứ luẩn quẩn mãi chuyện .
Tiếng Tô Phú Quý về nàng thấy từ lâu, chỉ là vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cảm nhận ánh mắt nóng rực phía lưng, cuối cùng nàng nhịn mở mắt , đối mặt với Tô Phú Quý.
“Cuối cùng cũng chịu về ?”
“Đây là nhà , đương nhiên về.”
“Đây là nhà ngươi, còn lão trạch tử thì ?”
Tô Phú Quý cau mày, “Ngươi cả ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-duoc-day-thon-cuoc-song-dien-vien-tren-duong-tim-than/chuong-93.html.]
“Ha! Đây là thứ hai , trừ phi , Tô Phú Quý, ngươi tự đặt tay lên lương tâm mà , ngươi xứng với ?”
Tô Phú Quý dứt khoát giả vờ nữa, Ngưu A Hồng khen ngợi và dỗ dành mấy ngày, cảm thấy uy phong .
Hắn với vẻ mặt kiên nhẫn : “Nếu ngươi , liền thẳng với ngươi, hài tử của Ngưu A Hồng là của , đón hai con họ về.”
“Chát!” Từ Tiểu Lan mạnh mẽ dậy, tát một bạt tai qua. “Ngươi dám! Ngươi dám đón hai con họ về, sẽ mang Tiểu Hổ, Tiểu Quyên !”
“Hít!” Tô Phú Quý ôm mặt đánh, cũng dậy.
Ánh mắt tàn nhẫn Từ Tiểu Lan: “Hài tử của dựa cái gì mà để ngươi mang ?
Đừng coi thường ngươi, dù cho ngươi mang theo con cái rời , ngươi thể ? Ngươi ngay cả cửa nhà ngoại gia cũng !”
Tô Phú Quý nghĩ đến việc Tô Minh Vũ thể hưu Ngưu A Hồng, cũng trở nên cứng rắn hơn. “Nếu ngươi còn dám đ.á.n.h , nhất định sẽ hưu ngươi, dọn chỗ cho A Hồng!”
Nói xong, mặc kệ Từ Tiểu Lan, lật xuống ngủ, còn kéo chăn che kín đầu.
“Ngươi! Ngươi…” Từ Tiểu Lan tức nghẹn, sự mạnh mẽ và kiên cường mà nàng cố gắng xây dựng bấy lâu trong phút chốc vỡ vụn .
Tô Phú Quý vô lương tâm , nếu thật sự hưu , đôi nhi nữ của sẽ gặp tai họa.
Ngưu A Hồng là thứ gì? Đợi nàng thật sự bước chân cửa, hai đứa trẻ đừng hòng ngày lành, e rằng ngay cả cơm cũng ăn no.
quả thật như , mang theo con cái rời thì thể ?
Bây giờ rời khỏi Tô Phú Quý, nàng ngay cả bản còn nuôi nổi, gì đến nuôi hai đứa trẻ.
Hơn nữa, mới là vợ danh chính ngôn thuận cưới hỏi đàng hoàng, dựa mà nhường chỗ cho tiện nhân ?
Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Lan chỉ đành , âm thầm rơi lệ cho đến sáng.
Sáng hôm , Từ Tiểu Lan với đôi mắt sưng đỏ, đờ đẫn giặt quần áo bên bờ sông.
Giặt mãi, giặt mãi, quần áo nước sông cuốn trôi cũng , tay vẫn cứ máy móc lặp động tác chà xát.
Phòng bếp quá nhỏ, chứa nhiều , Tô Uyển xách một thùng rau bờ sông rửa, khéo thấy cảnh .
Vội vàng tiến lên, đưa tay vớt quần áo lên, đưa đến mặt Từ Tiểu Lan: “Tiểu Lan tỷ, quần áo trôi hết mà tỷ vẫn phát hiện, tỷ đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Từ Tiểu Lan hồn, nhận lấy quần áo, gắng gượng nặn một nụ còn khó coi hơn cả quỷ: “Là Phán Đệ đó, , nghĩ gì.”
Từ Tiểu Lan nhanh chóng dùng ống tay áo lau vết nước mắt nơi khóe mắt: “Cảm ơn ngươi nhé Phán Đệ, để ngươi chê .”
Tô Uyển thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng , lắc đầu: “Không gì.”
Im lặng xổm ở phía thượng nguồn của Từ Tiểu Lan, đặt thùng xuống tại chỗ, từ từ rửa rau.
Nàng thiện cảm với Từ Tiểu Lan, nàng nhẫn nhịn.
Mặc dù nàng mở lời, Tô Uyển cũng đoán là vì chuyện gì.
Vừa nhà mới xây xong, cũng cần một trông coi nhà cửa.
Nếu nàng thể tự vững, lẽ thể kéo nàng một tay chăng?
Nàng giả vờ vô ý hỏi: “Tiểu Lan tỷ, tỷ thể cho tỷ ? Tỷ cứ một ở bờ sông thế dễ xảy chuyện, đôi nhi nữ của tỷ ?”
Kỳ thực Từ Tiểu Lan gả cho Tô Phú Quý mấy năm nay, trong lòng nàng khổ sở, chỉ là nàng luôn cố gắng chống đỡ, chịu bộc lộ mặt yếu đuối, đặc biệt là con cái thấy.
Năm đó gả cho Tô Phú Quý, nhà ngoại gia đòi chín lượng bạc sính lễ, một đồng hồi môn cũng cho nàng mang về.
Nhà chồng chỉ thấy hình vạm vỡ của nàng , khỏe mạnh, thể việc và hầu hạ con cái, già.
từ khi nàng mang theo một đồng nào về, công công bà bà ưa nàng , cũng thấy gai mắt.
“Những việc trong nhà phần lớn đều chất cả lên nàng, hai vị tẩu khác cùng bà bà vụng trộm khinh thường nàng.”
Tô Phú Quý cả ngày chỉ lo ăn ngon biếng, gì cả, suốt ngày lông bông, cứ đến bữa thì về ăn cơm, ăn xong chuồn mất.
Gà Mái Leo Núi
Nàng cảm thấy phận còn khổ hơn cả hoàng liên, nhưng thấy đôi nhi nữ thông minh đáng yêu của , nàng nhẫn nhịn xuống.
Mãi cho đến khi tách riêng ở, Từ Tiểu Lan mới tràn đầy sức lực, cố gắng gồng gánh cái nhà lên.
Cả ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, bận rộn ngớt việc trong nhà ngoài cửa.