19
 
Trên mặt Tô Thanh Nguyệt  tỏ vẻ gì nhưng tay nàng  vô thức siết chặt khăn thêu.
 
Sao ,  mất kiên nhẫn  ?
 
Trong lòng   nhạo, đặt quả vải trong tay xuống bàn tròn nhỏ bên cạnh.
 
“Chỉ đùa một chút thôi, tướng quân đừng giận, cũng   là    nhận quyền quản gia .”
 
“Chỉ là, từ nhỏ    một thói quen, khi tiếp nhận đồ vật từ tay  khác,  đều sẽ kiểm kê  một lượt.”
 
“Cho nên,   xem xét rõ ràng sổ sách  khi nhận quyền quản gia ,   ?”
 
Trên môi Bùi Duật còn lưu  vị ngọt nhẹ của quả vải,    thế,  cũng  phản đối, chỉ lạnh lùng  một câu:
 
“Tùy ngươi.”
 
Lưu ma ma  bên cạnh  cao giọng, the thé : “Phu nhân  như , chẳng lẽ là nghi ngờ cô nương nhà  ? Những năm qua, cô nương nhà  vẫn luôn tiết kiệm, chăm lo  việc lớn nhỏ trong phủ tướng quân,   công lao cũng  khổ lao. Người  như  chẳng  là  hạ nhục cô nương nhà  !”
 
Mặt Tô Thanh Nguyệt trắng bệch, lông mày nhíu , trong mắt hiện rõ vẻ ủy khuất.
 
Bùi Duật  định mở miệng thì   nhanh chóng ngắt lời.
 
“Lưu ma ma, chỉ là kiểm kê theo lệ thường thôi mà,  ngươi  kích động như ? Chẳng  là giấu đầu lòi đuôi ? Làm  Thanh Nguyệt  chịu nổi chứ?”
 
Ta trầm ngâm  tiếp: “Xem  sổ sách trong phủ  cần  kiểm tra gấp, nếu   khác  thấy, còn tưởng rằng các ngươi  nhặt   ít lợi lộc …”
 
Thân hình mập mạp của Lưu ma ma lập tức run lên nhưng   thể cãi , khuôn mặt già nua đỏ bừng lên.
 
Bùi Duật cũng   kẻ ngốc, thấy  liền  một câu: “Tra!”
 
Ở bên cạnh,  hình Tô Thanh Nguyệt khẽ run lên.
 
Ta ân cần dặn dò Lý ma ma bên cạnh: “Mang một cái ghế  đến đây cho Thanh Nguyệt,  thể nàng  yếu đuối lắm.”
 
Kẻo  ngã lăn  đó.
 
20
 
Mười ngày , sổ sách trong phủ   kiểm tra kỹ lưỡng.
 
Thiếu hụt tổng cộng 300,000 lượng bạc trắng.
 
Người trong phủ đều xôn xao.
 
Ta mở rộng hai tay, hướng về phía Bùi Duật : “Tướng quân, khoản thiếu hụt     đây? Chẳng lẽ  lấy từ của hồi môn của   bù ?”
 
Kiếp , tỷ tỷ   gây  tranh chấp, hơn nữa Bùi Duật thường xuyên vắng mặt, nàng  cũng chẳng  tâm ý lấy lòng, đành  dùng của hồi môn để bù đắp.
 
    tính cách nhu nhược như tỷ tỷ, sẽ  để bọn sâu mọt  lấy  từ trong tay  một đồng nào.
 
Lúc , sắc mặt Bùi Duật  tối đen như mực,  về phía Tô Thanh Nguyệt và Lưu ma ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huong-van-tinh/chuong-7.html.]
 
Mặt Tô Thanh Nguyệt đỏ lên: “A Duật, …”
 
Ngày thường, việc chi tiêu trong phủ đều do Lưu ma ma quản lý giúp nàng .
 
Nàng  xuất  bần hàn,  rành việc quản gia, khi nắm quyền chỉ  lo cho việc ăn mặc của   cho thật  để  thể giữ vững hình tượng.
 
Còn về việc Lưu ma ma  ăn chặn  , nàng      , cũng  từng tra xét.
 
Cho nên, đối mặt với tình huống , nàng  chỉ  thể gượng  : “A Duật,   ,   thể tin  ?”
 
Nàng   đổ hết tội  lên đầu Lưu ma ma, mà chỉ hỏi Bùi Duật  tin nàng   .
 
Giống hệt như những nữ chính   thương hiểu lầm trong thoại bản.
 
Quả nhiên, Bùi Duật  trách nàng , chỉ  nheo mắt  sang một bên, hỏi: “Lưu ma ma, ngươi còn gì   ?”
 
Lúc , Lưu ma ma  run lẩy bẩy, ngã quỵ xuống đất, lẩm bẩm: “Tướng quân, lão nô từ nhỏ   ngài lớn lên mà…”
 
Nghe ,  khẽ : “Lưu ma ma, ngươi đang  trò  mặt   trong phủ, dùng tình nghĩa để uy h.i.ế.p tướng quân ?”
 
“Tướng quân thống lĩnh ba quân, chẳng lẽ vì một  ngươi mà mang tội trị gia  nghiêm?”
 
Mọi  trong phủ đều cúi đầu,  dám lên tiếng.
 
Bùi Duật giận dữ,   là vì phát hiện nhũ mẫu của  tham lam  vì lời của   khiến lửa giận trong lòng  bùng lên.
 
“Người , đưa Lưu ma ma  khỏi phủ. Về  ai tái phạm, phạt đánh tám mươi trượng.”
 
“Không, tướng quân...”
 
Lưu ma ma tuyệt vọng kêu lên, cố giành lấy chút thương hại cuối cùng từ chỗ Bùi Duật.
 
Có thể thấy rõ, bà  thật sự luyến tiếc những ngày tháng tác oai tác quái trong phủ tướng quân.
 
Khi  kéo  khỏi phủ, bà  trừng mắt  , hận  thể ăn tươi nuốt sống .
 
Thật tình cờ,  cũng .
 
Chỉ là  đuổi  phủ, chẳng   quá nhẹ tay với bà  ?
 
21
 
Tô Thanh Nguyệt  ngất xỉu.
 
Bùi Duật như thường lệ chuẩn  bế nàng   nhưng đột nhiên dừng bước,  với   một câu:
 
“Từ nay về ,  việc trong phủ sẽ do phu nhân xử lý.”
 
Những lời  xem như là sự thừa nhận  phận của     trong phủ.
 
Ta kéo nhẹ góc áo của .
 
Hắn khựng ,  , ánh mắt sâu thẳm như mực, hỏi: “Chuyện gì?”