"Anh nghỉ ngơi chút ?"
Ngồi máy bay lâu như , hẳn là mệt lắm nhỉ?
Mộ Dao Quang lo lắng.
"Đồ ngốc, khoang hạng nhất, thể ngủ suốt chuyến bay, mệt ."
Tô Giản véo nhẹ mũi cô, dịu dàng đáp.
"Ồ?"
Cô gái giật , chợt nhận đúng là nghèo hạn chế trí tưởng tượng. Đối với kẻ chỉ quen tàu lửa ghế cứng như cô, việc máy bay chỗ ngủ là điều từng nghĩ tới.
"Mai mốt sẽ đưa em thử."
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, nhịn xoa đầu cô.
"Em như thế , thấy hổ ?"
Cô ngượng ngùng gãi đầu.
"Không, những thứ chỉ cần trải nghiệm một là ngay. những điều em , khác bỏ bao nhiêu tiền cũng chắc học . Vì , vợ khoang hạng nhất cũng chẳng , trong lòng , cô vẫn là giỏi nhất."
Đó là tâm tư chân thành nhất của Tô Giản. Trong lòng , cô là sự tồn tại độc nhất vô nhị, ai sánh bằng.
"Hehe... thật ?"
Mộ Dao Quang đỏ mặt vì lời khen của .
Trước đây, cô từng mạng rằng hôn nhân môn đăng hộ đối. Sau khi kết hôn với , cô nghĩ nếu tính kỹ thì hai xứng. bây giờ, cô chợt hiểu môn đăng hộ đối chỉ là vật chất, mà quan trọng hơn là sự đồng điệu trong tâm hồn. Sự tương đồng về tinh thần mới thực sự là môn đăng hộ đối.
Phải rằng, bố nuôi dạy . Anh bao giờ là kẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung.
Hai quấn quýt ở nhà một lúc, đến khi đồng hồ thấy nếu chợ mua đồ, bữa tối sẽ kịp, họ mới thu dọn và ngoài.
Khu biệt thự Kính Viên là khu cao cấp, ngay từ khi quy hoạch siêu thị lớn phục vụ cư dân. Chỉ khi bước đây, thấy bảo vệ siêu thị chào Tô Giản, Mộ Dao Quang mới nơi cũng thuộc tập đoàn Tô.
"Anh , ai từng là thiên tài kinh doanh ?"
Mộ Dao Quang nắm tay , lắc lắc nhỏ giọng.
"Ừ!"
Tô Giản gật đầu, nhiều thế, quen . hôm nay cô , thấy vui. Hóa cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử.
Có lẽ sắp đến giờ cơm tối, siêu thị khá đông . May mắn là gian rộng, tản nên quá chật chội.
Mục đích của hai rõ ràng, họ thẳng tiến đến khu rau củ.
"Anh , thích loại rau ?"
Mộ Dao Quang nhặt lên một bó cải ngồng tươi xanh, đưa mặt Tô Giản.
"Ừ!"
Anh gật đầu.
"Còn cái ?"
Cô cầm lên một loại rau khác.
"Cũng thích."
Nhìn gương mặt hào hứng như trẻ con của cô, vui vẻ đồng ý.
"Vậy lấy cả hai."
Nói , cô bỏ cả hai xe đẩy phía .
"Em thích ăn gì?" Tô Giản hỏi khẽ, "Lấy một ít đồ em thích ."
"Em ăn gì cũng , kén ."
Cô đảo mắt các kệ rau, suy nghĩ nên mua thêm gì.
"Ôi, Tổng Tô? Ngài cũng siêu thị ạ?"
lúc hai đang chuyện, một đàn ông béo nhanh chân bước tới, mặt mày hớn hở chào Tô Giản.
Vân Vũ
Mộ Dao Quang liếc đàn ông béo, tiếp tục chọn rau.
"Ừ, Tổng Ngưu cũng mua đồ?"
Tô Giản xã giao vài câu, định chuyện dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-160-gap-lai-dua-tre-hu.html.]
Ngay lúc đó, một đứa trẻ chừng mười tuổi xe trượt scooter phóng tới, phía phụ nữ đuổi theo kêu: "Bảo bối, chậm thôi, đừng đ.â.m ."
Tiếc là đứa trẻ hư chẳng thèm , nếu phanh , nó sẽ đ.â.m thẳng Mộ Dao Quang đang chăm chú chọn rau.
Ánh mắt Tô Giản nheo , một bước chéo , che chắn phía .
Khi chắn, đứa trẻ hư cùng chiếc xe tới nơi. May mắn là đàn ông nhanh tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, khiến đứa trẻ chúi về phía .
"Cút , ai cho mày động xe tao!"
Đứa trẻ hư giận dữ, thẳng dậy định đá . Tô Giản khéo léo xoay nó, khiến cú đá trúng kệ hàng bên cạnh. Đau đến mức nó suýt .
"Đồ..."
Nó định chửi tiếp, nhưng chỉ kịp thốt ba chữ thì ông Tổng Ngưu béo bịt miệng.
"Ngưu Bảo Bối, hỗn, mau xin Tổng Tô."
Ngưu Bảo Bối? Cái tên gì kỳ lạ ?
Mộ Dao Quang , ngay lập tức nhận đứa trẻ . Khoan, đây đứa bé hư từng bắt nạt bé gái trong khu dân cư ? Lúc đó, nó còn A Ly cào rách tay.
Người phụ nữ đuổi theo cũng hớt hải chạy tới. Sự việc thu hút nhiều xung quanh. Ông Tổng Ngưu thấy hổ, liền trách mắng phụ nữ:
"Giao cho cô trông trẻ mà cũng xong, để Bảo Bối suýt đ.â.m Tổng Tô . Mau xin ."
"Xin Tổng Tô, là của , trông cháu cẩn thận, mong ngài bỏ qua."
Người phụ nữ xong liền cúi đầu xin .
Tô Giản nhẹ nhàng né , tránh cái cúi đầu của cô , lạnh nhạt đáp: "Không ."
"Con gái chị ?"
Mộ Dao Quang phụ nữ, nhịn mãi nhịn , liền hỏi. Phía cô , cô thấy bé gái ngày .
"Ủa, quen ?"
Tô Giản ngạc nhiên khi vợ chủ động bắt chuyện, bởi cô vốn nhiều.
"Ồ, cô..."
Người phụ nữ ngẩng lên, cũng nhận Mộ Dao Quang.
"Tổng Tô, vị là..."
Ông Tổng Ngưu mắt nhỏ lấp lánh, tò mò hỏi Tô Giản.
"Vợ ."
"À, thì là phu nhân Tô, hân hạnh hân hạnh. Đây là tiện nội, ngờ các vị quen ."
Nói , ông kéo phụ nữ bên cạnh. Cô vội vàng : "Chào phu nhân Tô, thật sự cảm ơn cô."
Cảm ơn cô ư? Mộ Dao Quang chớp mắt, nếu cô vết thương tay đứa trẻ là do mèo cô gây , còn cảm ơn nữa . ...
"Chị Ngưu, con gái chị ? Không cùng ?"
"À, phu nhân Tô hỏi bé Nha Nha ?"
Ông Tổng Ngưu nhanh miệng đáp.
"Nha Nha thích ngoài, giờ đang ở nhà."
" , con bé đấy gọi mãi chịu ."
Người phụ nữ vội phụ họa.
"Con cho cái đồ thừa đó theo..."
Đứa trẻ hư lên tiếng, nhưng hết ông Tổng Ngưu bịt miệng.
"Xin Tổng Tô, ngài thấy buồn ."
"Không ."
Tô Giản lắc đầu, sang Mộ Dao Quang: "Vợ yêu, chọn xong ? Mình thôi."
"Ừ, ."
Mộ Dao Quang cũng chán ngán cảnh gia đình diễn trò. Trên đời , mấy đứa trẻ mà thích siêu thị chứ? Nói gì ngoài, e rằng lời nó hết mới là sự thật.
Hai khá xa, cô vẫn còn tiếng ông Tổng Ngưu mắng phụ nữ.