Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 126: Pháp Trận Ẩn Giấu
Cập nhật lúc: 2025-07-22 11:00:37
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Miên lắc đầu: "Không, là liên quan đến họ, cô nghĩ kỹ xem, gần đây cô còn gặp chuyện gì bất thường ?"
Diệp Hi An nghĩ một lát: "Gần đây chuyện ảnh hưởng đến lớn nhất là việc giăng biểu ngữ, những chuyện khác thật sự thấy gì bất thường, luôn nỗ lực trong công việc, cấp và đồng nghiệp đều công nhận , còn về cuộc sống thì... đúng , cách đây lâu gặp một chuyện !"
Cô hào hứng kể: "Ba tháng , khi đang vội tàu điện ngầm, bà lão xếp hàng đột nhiên ôm n.g.ự.c ngã xuống. May mà sơ cứu, thế là cứu sống bà cụ. thấy bà cụ tỉnh liền giao bà cho nhân viên tàu điện ngầm tự rời ."
"Ban đầu cũng để chuyện trong lòng, nào ngờ ngày hôm bà cụ trực tiếp tìm đến bệnh viện của . Bà tặng một lá cờ lưu niệm và một bức thư cảm ơn dày cộp, bên trong là tiền mặt. vội vàng từ chối, nhưng bà cụ đưa một yêu cầu khác."
"Bà bà họ Dương, bảo gọi bà là Dương bà bà. Bà là bản địa Kinh thành, hơn mười căn nhà cho thuê, bình thường sống bằng tiền thuê nhà. Bà cả đời kết hôn, con cái, bây giờ sáu mươi tuổi, sức khỏe ngày càng kém, còn từng nhồi m.á.u cơ tim đột ngột. Bà hy vọng thể chuyển đến nhà bà ở, cần trả tiền thuê nhà, chỉ cần sống cùng bà là ."
"Ban đầu đương nhiên từ chối, lạ bảo ở nhà miễn phí, dám tin? Dương bà bà thái độ thành khẩn, bà bà cần gì cả, chỉ cần khi bà phát bệnh, thể ở bên cạnh cấp cứu là , hiểu về y học, hơn nữa bà tin tưởng nhân cách của ."
" cũng hỏi bà, tại bà mời y tá chuyên nghiệp hoặc tìm giúp đỡ, bà bà tin tưởng những y tá đó, cũng tin tưởng của , đều mong bà chết!"
"Tóm dù từ chối thế nào, bà vẫn kiên quyết chuyển đến ở cùng. Dần dà cũng d.a.o động, tiền thuê nhà ở Kinh thành thì cũng đấy. Sau khi và Tiểu Phong chia tay, chuyển khỏi căn hộ cho thuê, một gánh tiền thuê nhà, áp lực lớn. Hơn nữa lúc đó chia tay, tâm trạng , đột nhiên đến trao ấm cho , liền cảm động."
"Sau đó mang hành lý đến nhà Dương bà bà. Dương bà bà hề khoác, nhà bà thực sự rộng và sang trọng. Bà nhường phòng ngủ chính cho , còn thì ở phòng ngủ phụ. Phòng ngủ chính còn trang nhà vệ sinh và phòng việc, gần như đầy đủ tiện nghi. mơ cũng ngờ thể sống trong một căn nhà lớn như ."
"Căn phòng ngủ chính của trang trí theo phong cách công chúa, váy và gối đều ren, đầu giường đặt một đống búp bê vải. Cả căn phòng thơm tho, mỗi ngày tan về nhà tâm trạng đều đặc biệt . Nhà Dương bà bà giúp việc, cần bất cứ việc nhà nào. Mỗi ngày khi ngoài, giúp việc đều đặt đồ vật trong phòng ngủ về vị trí cũ. Hơn nữa, mỗi ngày Dương bà bà đều hỏi han ân cần, cứ như bà nội ruột của !"
"Trong lòng thực sự yên, đề nghị đưa tiền cho Dương bà bà, nhưng bà kiên quyết nhận. Bà còn , bà để ở vì tiền, chỉ là vì sức khỏe của bà , nếu cứ khăng khăng đưa tiền thì chuyện sẽ mất ý nghĩa. Thế là đành lời bà , cứ thế ở miễn phí."
Diệp Hi An xong, Bạch Miên hỏi: "Cô sống trong căn nhà , chẳng lẽ nhận thấy điểm gì kỳ lạ ?"
Diệp Hi An mở to mắt: "Đại sư, căn nhà vấn đề ? Để nghĩ xem, cũng hẳn là kỳ lạ, chỉ là một chỗ lạ. Ví dụ như đống búp bê ở đầu giường, mỗi khi ngủ, chúng đều sắp xếp gọn gàng ở đầu giường , nhưng khi tỉnh dậy, những con búp bê luôn rơi xuống đất. Sau thấy phiền, dứt khoát nhét hết chúng ngăn kéo."
"Còn giúp việc đó, hình như chứng ám ảnh cưỡng chế, nhất định đặt những thứ dùng xong về đúng vị trí cũ, y hệt như ban đầu, sai một centimet nào. thấy cô sống cũng quá áp lực ."
"Còn nữa, đó là giấc ngủ của . Trước khi chuyển đến đây, luôn mất ngủ vì vẫn chìm đắm trong nỗi buồn thất tình. Mỗi khi giường, nhớ về những kỷ niệm với Tiểu Phong kìm mà trốn trong chăn . từ khi chuyển đến đây, mỗi ngày đặt lưng xuống là ngủ ngay, sáng hôm tinh thần sảng khoái , nhớ đến chuyện thất tình nữa, khá kỳ diệu."
Bạch Miên gật đầu, công bố câu trả lời: " , vấn đề chính là căn nhà . Địa chỉ cô đang ở là căn biệt thự 6, khu Tứ Quý Như Xuân, 17 đường Bình An, Kinh thành, ?"
Diệp Hi An gật đầu lia lịa: "Đại sư quả nhiên liệu sự như thần, còn mà cô tính địa chỉ ."
Bạch Miên gõ nhẹ ngón tay lên bàn: "Để cô sợ, khuyên cô nên tìm kiếm địa chỉ mạng ."
"Hả?" Diệp Hi An bất ngờ, "Căn nhà thể tìm thấy mạng ? Chẳng lẽ là nhà ma ?"
Vừa cô lấy điện thoại tìm kiếm, thấy thông tin hiện , vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Sao thế thế? Để xem với!" Què ca tò mò gần, cùng xem nội dung điện thoại của Diệp Hi An, chỉ thấy đó :
"Trong những năm gần đây, nhiều thanh niên Kinh thành mất tích một cách bí ẩn. Theo điều tra của cảnh sát, khi mất tích, họ đều từng sống trong cùng một căn biệt thự – căn 6, khu Tứ Quý Như Xuân, 17 đường Bình An, Kinh thành. Những thanh niên đều mất tích giờ tan sở. Chủ nhà họ Dương nghi vấn lớn về vụ án, nhưng cảnh sát tìm thấy dấu vết m.á.u dấu hiệu ẩu đả trong căn nhà, loại trừ khả năng Dương bà bà di chuyển hiện trường gây án. Hiện cảnh sát tạm giữ Dương bà bà và đang chờ đợi cuộc thẩm vấn tiếp theo..."
"Oa —" Diệp Hi An hít một khí lạnh, hóa nơi ở từng nhiều thanh niên mất tích, hơn nữa Dương bà bà trông vẻ hiền lành chính là nghi phạm!
"Cái đúng," Què ca gãi đầu , "Tin tức báo rõ ràng bắt bà lão , bây giờ bà ngoài ?"
Bạch Miên: "Vì cảnh sát tìm bằng chứng cụ thể nên chỉ thể thả Dương lão thái . Thực vụ án vốn dĩ thể bằng chứng, Dương lão thái sử dụng thủ đoạn g.i.ế.c để dấu vết. Những đó c.h.ế.t trong phòng của bà , nhưng thi thể. Từ góc độ pháp luật hiện đại mà , Dương lão thái thể thoát tội."
Diệp Hi An há hốc miệng: "Sao thể chứ? Người c.h.ế.t trong căn nhà đó, nhưng thi thể. Bà xả xác xuống bồn cầu ? Không đúng, như nhất định sẽ để nhiều vết máu, trừ phi, trừ phi bà xây một mật thất trong biệt thự?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-126-phap-tran-an-giau.html.]
Bạch Miên khẽ mở môi: "Thi thể ngay mắt cô, nhưng cô thấy."
"Cái quái gì, t.h.i t.h.ể ngay mắt mà thấy, thể chứ?" Diệp Hi An nghĩ nửa ngày, đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, "Chẳng lẽ... chẳng lẽ cô là những... những con búp bê đó?"
Bạch Miên gật đầu, những xung quanh đều sợ toát mồ hôi lạnh. Diệp Hi An sởn da gà, cả sắp dọa ngốc : "Không chứ, ngày nào cũng ngủ trong căn phòng đó, thứ đặt đầu là một đống thi thể! mà, nhưng mà ôm những con búp bê đó , bên trong chúng là bông gòn chứ t.h.i t.h.ể . Nếu dùng búp bê để giấu xác thì trong nhà bốc mùi từ lâu !"
Bạch Miên lắc ngón tay: " Dương lão thái dùng búp bê vải để giấu xác, mà là – những con búp bê vải đó chính là bản thi thể. Một con búp bê vải tượng trưng cho một thanh niên chết. Dương lão thái dùng tà thuật biến t.h.i t.h.ể của họ thành búp bê vải."
Diệp Hi An sợ đến mặt còn chút máu, run rẩy : "Thảo nào chúng trông tinh xảo đến , từng con một đều giống hệt thật. Trời ơi, họ c.h.ế.t ở đây một ngày nào đó, biến thành búp bê vải, bao giờ thoát nữa. Họ hẳn tuyệt vọng đến mức nào!"
Bạch Miên khẽ gật đầu: "Vì những con búp bê vải đó luôn rơi xuống đất nửa đêm. Thực đó là họ dùng một sợi hồn phách còn sót để điều khiển búp bê, tự rời khỏi căn phòng đó. Đương nhiên, đây cũng là để nhắc nhở cô mau chóng rời , tiếc là cô hiểu lời nhắc nhở của họ."
Diệp Hi An quá sốc, nên lời, Què ca kìm cảm thán: "Dùng tà thuật biến t.h.i t.h.ể thành búp bê vải, cũng quá lợi hại , nếu kỹ thuật , chẳng mỗi kẻ sát nhân đều thể thoát khỏi sự trừng phạt ?"
Bạch Miên: "Đây là một loại tà thuật hiếm thấy đời, phổ biến như . Nó đòi hỏi kẻ linh lực cực cao và quen thuộc với việc bày trận. Người thể điều , cả nhân gian quá mười ."
Què ca khỏi lo lắng: "Cái , cái Dương lão thái lợi hại như , cô đối phó với bà ?"
Khóe môi Bạch Miên cong lên: "Kẻ lợi hại Dương lão thái, mà là bà . Tuy nhiên, bất kể đó là ai, đều sẵn lòng thách đấu."
Diệp Hi An, c.h.ế.t lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng phản ứng , hỏi dồn: "Đại sư, các cô đang gì , trận pháp gì cơ?"
Bạch Miên cô và : "Căn phòng cô đang ở bản nó chính là một pháp trận khổng lồ, giường của cô là trung tâm của pháp trận."
"Cái gì?" Diệp Hi An trợn tròn mắt, "Phòng ngủ của là một pháp trận... nhưng phòng của bố trí ấm cúng, giống một pháp trận. Bày trận cần nếp và m.á.u chó đen ?"
Bạch Miên: "Cô là quy tắc của Đạo gia. Pháp thuật cũng môn phái, mỗi môn phái quy tắc bày trận khác . Dương lão thái tu tà đạo, nên cách bày trận cũng ít phổ biến hơn."
Nói , Bạch Miên tùy tay lấy một tờ giấy trắng, phác họa sơ đồ bố cục phòng ngủ của Diệp Hi An và giải thích cho cô: "Phía Nam của cô một bể cá, tượng trưng cho Thủy; phía Bắc của cô một chân nến, tượng trưng cho Hỏa; phía Đông của cô một cây xanh, đồng thời tượng trưng cho Mộc và Thổ; phía Tây của cô một bức tượng đồng, tượng trưng cho Kim."
"Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, năm yếu tố đều đầy đủ. Đây là điều kiện đầu tiên để bày trận."
Bạch Miên tiếp tục nối liền các vật phẩm bản đồ: "Nối tất cả các vật nhỏ trong phòng cô sẽ tạo thành một hình ngũ giác. Đây là điều kiện thứ hai để bày trận. Đây cũng là lý do tại giúp việc nhất định đặt những đồ vật cô dùng về vị trí cũ. Dương lão thái dặn dò cô từ ."
"Vị trí của căn biệt thự vốn là một nơi cực âm, khi kết hợp với năm yếu tố và hình ngũ giác, pháp trận cơ bản thành. Bước tiếp theo, là bước quan trọng nhất –"
Diệp Hi An run rẩy hỏi: "Gì cơ?"
"Bái thọ."
Bạch Miên từ từ hai từ đó.
"Gì?" Diệp Hi An hiểu, những xem xung quanh cũng đầy thắc mắc.
Bạch Miên đặt tờ giấy xuống: "Bước quan trọng nhất là Dương lão thái bái thọ cô. Mọi một truyền thuyết dân gian ? Người già bái thọ cho con cháu sẽ tổn thọ con cháu. Thực truyền thuyết chính là từ tà thuật mà . Trong tình huống pháp trận bày sẵn, một già bái thọ cô, thực sự thể hút tuổi xuân và tuổi thọ của cô."
Diệp Hi An há hốc miệng: "Bà bái thọ khi nào? Nếu bà từng quỳ lạy , hẳn ấn tượng chứ, nhớ gì cả?"
Bạch Miên nháy mắt: "Cô luôn lúc ngủ mà. Còn nhớ cô gì đó ? Từ khi chuyển đến căn nhà , cô luôn ngủ say. Đó là vì Dương lão thái thêm một lượng nhỏ thuốc an thần nén hương trong phòng ngủ chính, đảm bảo cô thể ngủ yên cả đêm. Cô nghĩ kỹ xem, từ khi chuyển đến đây, cô bao giờ tỉnh dậy nửa đêm ?"
Diệp Hi An gật đầu: " , đây dậy vệ sinh nửa đêm, gần đây nào. Thì là vì cái . Vậy là bà bái thọ lúc ngủ?"
Bạch Miên khẽ: "May mà cô tỉnh dậy giữa chừng, nếu , cô sẽ chứng kiến một cảnh tượng cả đời khó quên..."