Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 158: Sự Thật Đau Lòng
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:40:48
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sao ?” Thấy Bạch Miên cứ chằm chằm , đàn ông đầy vẻ khó hiểu, “Lời vấn đề gì ?”
Bạch Miên : “Đương nhiên , hơn nữa hai vấn đề. Thứ nhất, khi các vị về nhà buổi trưa, vợ ông thấy ổ khóa cửa cạy, còn ông ổ khóa cửa phá hỏng. Rốt cuộc ổ khóa cửa mở bằng cách nào? Thứ hai, vợ ông ban đầu đứa bé giường (炕 giường sưởi), còn ông là giường (床). Chỉ riêng hai điểm nhất quán đủ để chứng minh chuyện là giả.”
Người đàn ông vội vàng kêu oan: “Không , chỉ nhớ nhầm thôi mà, dù cũng nhiều năm trôi qua , ai mà nhớ rõ ràng đến thế ? Đại sư, cô cứ coi như bậy, thứ hãy lấy lời vợ chuẩn.”
Người phụ nữ cũng tiến lên bảo vệ: “ , Đại sư, ông nhà đúng là đồ đầu heo, ông chuyện đáng tin, cô đừng để bụng.”
Bạch Miên lạnh lùng liếc hai vợ chồng, đó : “Vừa khi bà kể chuyện, vẻ mặt hưng phấn, thể hiện. Còn chồng bà thì ngược . Rõ ràng bộ sự việc là do các vị sắp đặt , chỉ là chồng bà nhớ kỹ thôi. Nếu các vị thực sự là cha mất con, thể nhớ nhầm những chi tiết quan trọng như ?”
Người phụ nữ tức giận, rõ ràng trúng tim đen, khoanh tay : “Này , cô chuyện kiểu gì ? Tình cảnh của chúng thảm đến mức , cô còn nghi ngờ chúng , chẳng là xát muối vết thương của chúng ? Mọi mau đến mà xem , đây chính là Đại sư mà các vị tôn kính đấy, trình độ như thế đấy!”
Những xung quanh im lặng, ai để ý đến phụ nữ. Thấy chiếm ưu thế, giọng phụ nữ dịu xuống: “Được , Đại sư, thực những chi tiết năm xưa chúng nhớ rõ, sợ khác hỏi, nên mới bịa câu chuyện . dù nữa, chuyện chúng mất con gái là thật! Cô đừng chấp nhặt nhiều như nữa, trực tiếp giúp chúng tìm con gái !”
Bạch Miên nhắc nhở: “Từ khi hai vị bước cửa, những lời của các vị mấy câu là thật. xem bói cần bắt mạch, một khi bắt mạch cho các vị, sẽ rõ đầu đuôi câu chuyện. Lúc đó sẽ giữ thể diện . Các vị tự , giúp các vị ?”
Người phụ nữ căng thẳng nuốt nước bọt, sang đàn ông, đàn ông lẩm bẩm nhỏ một câu: “Toàn bộ theo bà.”
Một lát , phụ nữ thở dài một , cuối cùng quyết định thật với Bạch Miên. Cô xuống bàn, bắt đầu kể câu chuyện của :
“Hai mươi lăm năm , sinh một đứa con gái. Lúc đó và chồng từ nông thôn lên thành phố công. Ông bảo vệ, tạp vụ. Chúng sống nghèo, thể là một xu dính túi, căn bản nuôi nổi đứa bé . Vì nghĩ cho đứa bé, chúng thả đứa bé lên một ngọn núi.”
Hạ Mang giật : “Khoan , bà gì cơ? Thả – thả lên một ngọn núi?”
Người phụ nữ gật đầu: “ , dùng chăn bông cho nó một cái khăn quấn trẻ con, đặt nó lên núi, hy vọng nó thể gặp bụng.”
Hạ Mang há hốc mồm: “Bà đang gì ? Vứt một đứa trẻ sơ sinh nơi hoang vu hẻo lánh, chẳng là để nó c.h.ế.t ? Còn là thả, các vị cũng mặt mũi mà !”
Lục Tuyết cũng : “Ồ, thảo nào các vị dám báo cảnh sát, là sợ cảnh sát các vị bỏ rơi trẻ em, bắt các vị tù chứ gì?”
Người phụ nữ lén lút đảo mắt, trong mắt đầy vẻ khó chịu với hai chị em, nhưng vì nể mặt Bạch Miên, cô dám cãi .
Theo sự gợi ý của Bạch Miên, phụ nữ tiếp tục : “Tóm là như , hai mươi lăm năm trôi qua, hai vợ chồng cũng chút tích lũy. Lúc nhớ đến con gái . Năm xưa chúng cứ thế bỏ rơi nó một ở đó, thực sự với nó. Bây giờ tiền , tìm con gái , bù đắp cho nó thật .”
Hạ Mang cảm thấy khó hiểu: “Bà chắc chắn con gái bà vẫn còn sống? Bà vứt nó núi, nó dã thú ăn thịt . Hừ, còn là bù đắp cho con gái, thấy các vị là tìm để dưỡng già thì !”
Hạ Mang lời lẽ sắc bén, mặt phụ nữ đỏ bừng, cô kìm nén sự tức giận, mắt thấy kìm nữa, còn đàn ông phía cô thì im lặng cúi đầu, như chết.
Người phụ nữ trừng mắt Hạ Mang, thèm để ý đến cô , mà sang hỏi Bạch Miên: “Đại sư, xong . Lần cam đoan những gì đều là thật. Cô thể bắt mạch cho ?”
Bạch Miên gật đầu, đưa tay nắm lấy mạch của phụ nữ. Vừa qua vài giây, phụ nữ vội vàng hỏi: “Sao , tin tức gì về con gái ?”
Bạch Miên buông tay, lạnh lùng phụ nữ: “Bà vẫn thật.”
Người phụ nữ sức lắc đầu: “Không thể nào, Đại sư, những gì đều là thật!”
Bạch Miên khẽ nhếch môi: “Những gì bà quả thật là thật, nhưng bà cố ý giấu một phần – con trai bà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-158-su-that-dau-long.html.]
Nghe Bạch Miên , mặt phụ nữ càng đỏ hơn, cô lập tức Bạch Miên bản lĩnh thật sự, mặt Bạch Miên cũng thành thật hơn nhiều.
Hạ Mang hừ lạnh một tiếng: “ nhà bà nhất định một đứa con trai . Chẳng lẽ là gia đình chị em ?”
Người phụ nữ lắp bắp : “Không , là… song sinh khác giới.”
Xung quanh lập tức im lặng, đều kinh ngạc sự tàn nhẫn của đôi vợ chồng . Hạ Mang mất một lúc mới : “Vậy , ban đầu bà sinh là một cặp song sinh, một trai một gái. Bà lựa chọn vứt bỏ đứa con gái. Việc bà tiền nuôi dưỡng chỉ là cái cớ, bà chính là trọng nam khinh nữ!”
Người phụ nữ liên tục xua tay: “Ôi, , lúc đó thật sự còn cách nào khác. Chúng thực sự nghèo, tiền chỉ đủ nuôi một đứa trẻ. Vì đương nhiên là từ bỏ con gái, … chẳng lẽ vứt bỏ con trai ?”
Hạ Mang vỗ trán, tất cả đều cạn lời với đôi vợ chồng .
Lục Tuyết đành lòng : “Các vị con gái, dù cũng nên cho nuôi chứ? Cứ thế vứt bỏ nó ngoài hoang dã, thực sự quá tàn nhẫn.”
Người phụ nữ chợt sáng mắt, như thể điều gì đó vui vẻ: “Này, cô đúng thật, đây chính là sự trùng hợp. Chính vì vứt nó núi nên nó mới giàu nhận nuôi!”
Bạch Miên hỏi : “Bà nó giàu nhận nuôi?”
Người phụ nữ tự tin : “ , hàng xóm nhà du lịch thành phố Quảng Thâm, ở thành phố Quảng Thâm thấy một phụ nữ, thực dối một chút. Hàng xóm của lúc đó thấy một phụ nữ giống hệt con trai . Lời nguyên văn của ông là, ông còn tưởng con trai mặc đồ phụ nữ chứ! Mặc dù đều coi đó là chuyện đùa, xong xòa, nhưng để tâm. Trên đời gì nhiều giống như ? Người giống chỉ song sinh. Đây lẽ là cô bé trong cặp song sinh khác giới năm xưa!”
“Hàng xóm thấy cô , cô đang lái một chiếc xe sang trọng, bộ trang sức và túi xách đều là đồ xa xỉ. Hàng xóm xem hòa nhạc, khi hòa nhạc bắt đầu, ban tổ chức mở cửa cho cô gái đó, để cô gặp riêng các ngôi . Điều chẳng chứng tỏ cô bây giờ đang sống ? đoán, năm xưa khi đặt cô núi, cô tám chín phần mười một giàu nhặt . Nếu đúng là như , cô cảm ơn chúng còn kịp nữa là! Nếu chúng bỏ rơi cô , cô ngày hôm nay?”
Hạ Mang tức giận hét lên: “Các vị đúng là – đúng là trơ trẽn!”
Người phụ nữ phớt lờ ánh mắt khinh bỉ của những xung quanh, tự : “Chúng đối với con gái cũng là sự cống hiến. Nói thật, để tìm con gái, tiêu hai mươi vạn . Hai mươi vạn đấy!”
“Sau khi tin đó, cả gia đình chúng đến thành phố Quảng Thâm một chuyến, ở đó hơn nửa tháng. Chúng tìm mãi, nhưng tìm thấy cô gái giống con trai đó. nghĩ tìm kim đáy bể như là cách, việc chuyên nghiệp nên giao cho chuyên nghiệp . Thế là lên mạng tìm một thám tử tư. Thám tử tư họ kỹ thuật hacker đặc biệt, thể tra thông tin cá nhân của tất cả cả nước. Chỉ cần chúng trả tiền, thể giúp chúng tra thông tin con gái.”
“ nóng lòng tìm con, nên chuyển tiền cho . Ban đầu là năm nghìn, đó đòi hai vạn, đòi năm vạn… Cứ thế, lừa mất hai mươi vạn. Đây là bộ tiền tiết kiệm của gia đình chúng . Sau khi nhận lừa, nhanh chóng báo cảnh sát. cảnh sát kẻ lừa đảo sử dụng tài khoản ảo, đăng ký ở nước ngoài, thể định vị vị trí của . Hai mươi vạn của cứ thế mà mất trắng. Chẳng là lấy mạng cả gia đình chúng !”
Người phụ nữ đến đỏ hoe mắt, thể thấy cô thực sự đau lòng, nhưng ai xung quanh an ủi cô . Trong ánh mắt của đều hiện lên chữ “đáng đời”.
Hạ Mang lập tức thấu phụ nữ đang đánh tráo khái niệm: “Hai mươi vạn của bà căn bản tiêu vì con gái bà, mà là tiêu vì lòng tham của chính bà. Bà chẳng qua là tâm lý cờ bạc, dùng hai mươi vạn đổi lấy một cơ hội đổi đời mà thôi. Bà bà với con gái, nhưng tiền một xu nào tiêu cho nó ?”
Người phụ nữ vặn nên lời, cô cầu cứu Bạch Miên. Bạch Miên hỏi cô : “Con trai bà bây giờ sống thế nào?”
Người phụ nữ cau mày: “Ôi, đừng nhắc đến nó nữa, nhắc đến nó là đau đầu. Nó cũng còn nhỏ nữa, sắp ba mươi , bây giờ vẫn thành công, ngay cả một công việc cũng , cả ngày lông bông. Lại còn yêu một cô bạn gái cũng là loại ăn bám cha . Hai đứa ngày nào cũng ở nhà, chỉ chờ hai vợ chồng già chúng nuôi thôi!”
Bạch Miên gật đầu: “Vậy nên, khi các vị xuống ‘con gái chúng mất tích’, mà là – con trai chúng đang cần tiền gấp.”
Người phụ nữ ngầm thừa nhận lời Bạch Miên, tiếp tục than vãn: “Thế mãi cũng là cách. Hai đứa yêu lâu , kiểu gì cũng cưới chứ? Gia đình chúng cũng mua nhà, mua xe cho con trai, tiền sính lễ cũng . Trước đây còn hai mươi vạn, bây giờ cũng kẻ lừa đảo lừa mất , trời ơi, nếu tìm con gái , gia đình chúng đây, chẳng là đẩy gia đình chúng đường cùng !”
Hạ Mang khẩy: “Thảo nào các vị vội vàng như , hóa là coi con gái như cây ATM, vội vàng con gái về cứu trợ đó mà! Nếu là con gái các vị, những nhận các vị, còn bản cáo trạng lớn, dán đầy phố, cho cả trấn các vị là ai!”
“Ban đầu bà còn giấu giếm , biến một chuyện mất nhân tính như thành chuyện tìm con bình thường. Nếu Đại sư năng lực huyền học, chúng còn tin lời quỷ của bà. là một bà yêu con trai xảo quyệt. Bà tận tâm tận lực với họ như , họ đối xử với bà thế nào? Bà mà xem, thằng con trai và lão chồng nhà bà đều đang yên tâm thoải mái giả c.h.ế.t kìa!”
Người phụ nữ bịt tai: “Đủ đủ , cô bé , tuổi lớn mà miệng độc ác như , chuyện khó như , sợ gả chồng ! Đại sư, xem , từ khi cửa đến giờ luôn các chế giễu, nhẫn nhịn lâu như , cũng hợp tác ! Sao , bây giờ các mắng cũng đủ , thể cho kết quả ? Con gái rốt cuộc ở ?!”