Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 159: Nỗi Ân Hận Muộn Màng
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:40:51
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Rất tiếc, con gái bà đầu thai chuyển kiếp .” Bạch Miên nhẹ giọng .
“Á?” Người phụ nữ há hốc mồm, “Cô con gái c.h.ế.t ư?!”
“ ,” Bạch Miên gật đầu, “Năm xưa các vị bỏ rơi nó ở đó, nó nửa tiếng, đó một con ch.ó hoang phát hiện nó, tha nó , nó trở thành bữa ăn của chó hoang.”
Mặt phụ nữ tái xanh đỏ bừng, chân cô mềm nhũn, trực tiếp trượt xuống đất. Người đàn ông bên cạnh dậy gào thét: “Nếu c.h.ế.t , cô sớm? Cứ vòng vo với chúng lâu như , còn bắt chúng cô lảm nhảm, thật là lãng phí thời gian!”
Vừa , đàn ông kéo cánh tay phụ nữ, lôi cô , nhưng phụ nữ lì đất chịu . Cô vẫn còn một tia hy vọng, cam lòng hỏi Bạch Miên: “Đại sư, thực sự tính sai ? Hàng xóm của rõ ràng , thấy một phụ nữ giống hệt con trai …”
Bạch Miên ngắt lời cô : “Người phụ nữ đó chỉ giống con trai bà thôi, là ngẫu nhiên, hàng xóm của bà quá phóng đại .”
Người phụ nữ chán nản cúi đầu: “Vậy , là cái lão Vương khốn kiếp đó lừa , rõ ràng chỉ giống vài phần, ông là giống hệt. ngay mà! Ông bình thường khoác lác, lời câu nào nghiêm chỉnh, tin ông chứ!”
Mắng xong hàng xóm, phụ nữ : “Thế nhưng, thế nhưng cả gia đình chúng bây giờ … Chúng lừa mất hai mươi vạn, đó là bộ tiền tiết kiệm của gia đình… Chuyện tìm con gái cũng thành nữa , hai mươi vạn… Đại sư, hai mươi vạn của gia đình chúng thể tìm ?”
Bạch Miên bất lực xòe tay: “Chuyện mà cảnh sát còn , cũng lực bất tòng tâm.”
Người phụ nữ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt: “Thế thì xong , tiền mất, mất, cả lẫn của đều mất. về nhà còn mặt mũi nào đối diện với con trai nữa! Nhà chúng vẫn còn trả góp, bây giờ xảy chuyện , ngay cả tiền trả góp tháng tới cũng thành vấn đề. sống còn ý nghĩa gì nữa!”
Người đàn ông cau mũi sốt ruột, cúi đầu quát: “Thôi bà, đừng trò mất mặt ở đây nữa, mau với ! Bao nhiêu đang kìa! bà đừng bày vẽ gì, bà cứ trò , tìm con gái, tìm cái gì mà tìm? cho bà , cái đồ phá gia chi tử bà sinh đó c.h.ế.t từ lâu , hoang sơn dã lĩnh, nó thể sống sót ? Trừ khi Bồ Tát hiển linh! Bây giờ nhà cửa thành thế , tất cả là do bà hại đấy, đợi về nhà đánh c.h.ế.t bà!”
Người đàn ông dùng hết sức kéo phụ nữ đang đất . Người phụ nữ cứ lì chịu dậy, dùng quần áo lau sàn nhà một lượt. Sau khi họ rời , những xung quanh đều xôn xao bàn tán.
“Chậc chậc chậc, nếu hôm nay tận mắt thấy họ, thật sự tin đời những bậc cha tàn nhẫn đến thế!”
“Không , song sinh khác giới mà nỡ lòng vứt bỏ một đứa, đó là một sinh mạng sống sờ sờ mà!”
“Đại sư cô bé đầu thai chuyển kiếp , thật sự cảm thấy hả . Hy vọng cô bé biến thành ác quỷ, trả thù đôi vợ chồng thật tàn nhẫn!”
“Hừ, nếu trẻ sơ sinh bỏ rơi mà thực sự thể biến thành ác quỷ, cả nước bao nhiêu bậc cha sẽ báo thù!”
“ dáng vẻ của họ, nửa đời cũng sẽ gì. Tiền tiết kiệm của họ lừa sạch, con trai nên , chắc ăn bám họ cả đời. Hai vợ chồng bảy tám mươi tuổi vẫn nuôi con trai, sống bằng c.h.ế.t đấy!”
“Đến lúc đó chỉ con trai, mà khi còn cả cháu nữa chứ. Hai thích sinh con trai , thì chúc gia đình họ sinh thêm vài đứa con trai, càng nhiều càng !”
Lời , ồ lên. Thấy cũng đến giờ nghỉ trưa, Ông Húc Hoa lịch sự mời về, đóng cửa tiệm.
“Cô bé đáng thương quá, sinh bỏ rơi, đó chó hoang ăn thịt…”
Tư tưởng của Hạ Mang vẫn còn chìm trong vụ án , trong mắt tràn đầy nỗi buồn.
Bạch Miên cúi đầu sắp xếp mặt bàn, mà . Thực đây là sự thật của câu chuyện, cô dối đôi vợ chồng đó. Kể từ khi cô đến nhân gian, đây là đầu tiên cô dối một duyên chủ.
Cô bé đó khi bỏ rơi núi, quả thật một lúc lâu, xung quanh cũng chó hoang vây quanh, nhưng may mắn tiếng của cô bé lớn, thu hút một leo núi gần đó. Người leo núi mới kết hôn, và vợ thể sinh con, định nhận nuôi một đứa trẻ. lúc đó gặp bé gái . Mặt bé gái đầy kiến bò, leo núi động lòng trắc ẩn, cảm thấy đây là duyên trời ban, thế là bế cô bé về nhà, đặt tên là Vân Tiêu. Khi bế Vân Tiêu về nhà, cha nuôi đang khởi nghiệp, ông mở công ty logistics đầu tiên cả nước tại thành phố Quảng Thâm. Đến nay, hơn hai mươi năm trôi qua, cha nuôi trở thành một doanh nhân tên tuổi, công ty logistics nhỏ bé đó trở thành Tập đoàn Logistics Vân Thị nổi tiếng khắp cả nước, và Vân Tiêu cũng trở thành thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Vân Thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-159-noi-an-han-muon-mang.html.]
Vì , hàng xóm của đôi vợ chồng đó sai, phụ nữ mà ông thấy ở thành phố Quảng Thâm thực sự là bé gái đôi vợ chồng bỏ rơi nhiều năm . vì nghĩ cho Vân Tiêu, Bạch Miên dối.
Nếu thật, đôi vợ chồng đó sẽ tìm đến, Vân Tiêu đương nhiên sẽ đối xử với họ, nhưng những như giống như ruồi bọ, nhất là nên dây dưa. Một khi dây dưa, họ nhất định sẽ gây phiền phức cho Vân Tiêu, đến lúc đó nếu đòi tiền, họ còn sẽ lên mạng bôi nhọ danh tiếng của Vân Tiêu. Thay vì như , chi bằng ngay từ đầu giấu giếm phận của Vân Tiêu.
Dù , đứa con gái ruột của họ quả thật c.h.ế.t . Vân Tiêu bây giờ là thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Vân Thị, liên quan gì đến họ.
Hạ Mang phát hiện những biểu cảm nhỏ của Bạch Miên, buồn bã một lúc mùi thơm từ nhà bếp thu hút sự chú ý. Cao Cẩn vén nắp nồi lên, trong nồi hầm hai con cá, canh cá hầm thành màu trắng sữa, rắc thêm chút hành lá và rau mùi, hấp dẫn.
“Ôi chao, đói c.h.ế.t ,” Ông Húc Hoa xoa bụng tới, “Sáng nay bệnh nhân đông quá, mệt lử, bụng cứ réo ùng ục.”
Cao Cẩn xót xa ông một cái: “Ông bận quá thì đừng nhận nhiều bệnh nhân như , Ông cũng còn trẻ nữa, thể cứ so với hồi trẻ .”
Ông Húc Hoa để tâm : “Không , bà yên tâm, xương cốt cứng cáp lắm!”
Cao Cẩn im lặng một lúc, đột nhiên : “Ông lão, bao giờ ông nghỉ hưu?”
Ông Húc Hoa giật , lập tức nghiêm mặt: “Bà , đột nhiên đến chuyện ? Chẳng lẽ… bà ốm ?”
Vừa , Ông Húc Hoa đưa tay nắm lấy mạch của Cao Cẩn, bắt mạch một lát, khó hiểu : “Không đúng, mạch tượng bình thường mà, bà lão, bà rốt cuộc ?”
Cao Cẩn bất mãn rút tay , bĩu môi : “Ông đúng là chẳng hiểu gì trong lòng đang nghĩ gì cả. ốm, chỉ là nghỉ ngơi một thời gian. Ông nghĩ xem, chúng từ khi kết hôn đến nay luôn bận rộn, bận chữa bệnh cứu , bận kiếm tiền, bận tìm con, bao giờ nghỉ ngơi.”
Cao Cẩn , Ông Húc Hoa lập tức hiểu , mặt ông đầy vẻ hổ thẹn. Cao Cẩn tiếp tục : “Ông lão, than phiền với ông, thực sự xót cho ông. Chúng cả đời sống ở trấn Thanh Thủy, một cũng từng ngoài du lịch, chẳng đáng tiếc ? Trước đây con gái tìm , trong lòng chúng đều buồn bã, tâm trạng du lịch, hơn nữa lúc đó thu nhập thấp, cũng tiền du lịch. Bây giờ nhờ phúc của Bạch Miên, con gái tìm , cửa hàng cũng tiền , chúng chẳng nên ngoài xem ? Nếu thể tận hưởng, kiếm tiền còn ý nghĩa gì nữa?”
Nghe , Ân Ân bàn ăn cũng ngẩng đầu : “Bố, đúng. Tất cả là của con, vì chuyện của con mà lỡ nửa đời của bố , là con bất hiếu. Bây giờ con về , nên do con lo liệu gia đình. Con thực sự đành lòng bố và bận rộn như . Gần đây việc kinh doanh bánh mì thịt của con , đều đến từ livestream, ủng hộ con. Dù bố tạm nghỉ kinh doanh một thời gian, gia đình chỉ dựa thu nhập của con cũng đủ !”
Què ca cũng khuyên: “Ông chủ, ông nên đưa bà chủ chơi vài ngày. Nói một câu , đời mà, ai ngày mai và tai nạn cái nào đến ? Tranh thủ lúc hai vị còn khỏe mạnh, tiền thời gian rảnh, ngoài ngắm non sông tươi . Ở tiệm và Tiểu Tài Thần chống đỡ là đủ .”
Hạ Mang cũng hùa theo: “ , bây giờ nhiều điểm du lịch còn ưu đãi cho cao tuổi nữa. Nếu lịch trình, cũng thể tour đoàn, ví dụ như chuyến trăng mật của vợ chồng, chuyến kỷ niệm đám cưới vàng…”
Mặc dù đều giúp đỡ bày mưu tính kế, Ông Húc Hoa vẫn im lặng. Đợi xong, ông mới khẽ : “Bà lão, xin bà một câu, yêu cầu của bà thể đồng ý, bây giờ tiệm bận rộn như , mỗi ngày nhiều bệnh nhân đến thế, thể nghỉ ngơi ? thực sự thể bỏ mặc những bệnh nhân . Hay là thế , ở tiệm, bà và con gái du lịch, cũng coi như là thực hiện tâm nguyện của bà.”
Cao Cẩn vui lắm: “ du lịch cùng ông, ông , một thì ý nghĩa gì nữa?”
Nói xong câu , bàn ăn ai thêm lời nào nữa. Mọi đều thấy Cao Cẩn chút buồn, nhưng ai cũng khuyên Ông Húc Hoa cứng đầu, ông là một nghiện công việc, điều ai cũng .
Trong khí như , món canh cá ngon cũng trở nên mất mùi vị. Cao Cẩn ăn xong liền về phòng lau nước mắt, Ông Húc Hoa một ở bếp rửa nồi, những khác đều về phòng riêng ngủ trưa.
Bạch Miên giường, lướt xem khu bình luận của livestream, thấy một tin nhắn từ Trần Tân Vân –
“Đại sư, đúng như cô ! Cô Cố phòng bệnh là tỉnh ngay. Bây giờ thể , chuyện , ngay cả bác sĩ cũng tốc độ hồi phục của bà là nhanh nhất bệnh viện. tay bà vẫn còn run, ăn uống cần đút. vốn định đút cho bà ăn, nhưng cô Cố giật lấy thìa, cô nhất quyết tự tay đút cho . Mẹ ăn bữa ngon miệng lắm, đây là bữa ăn nhiều nhất của bà kể từ khi nhập viện. Bác sĩ cứ phát triển như thế , sẽ sớm xuất viện thôi!”
“À đúng , chúng bàn bạc, khi xuất viện, định đưa bà học ở trường đại học cao tuổi, để bà học thư pháp và thêu thùa, như chắc sẽ cho não bộ của bà . Cô Cố cũng , ở trường đại học cao tuổi, hai họ thể bạn cùng bàn . Đại sư, thật sự cảm ơn cô!”
Đọc xong bình luận , Bạch Miên mỉm mãn nguyện, đặt điện thoại xuống nhắm mắt ngủ . Cô ngủ một giấc trưa thật ngon lành, trong mơ cô dường như thấy hoa quế bay lả tả khắp trời.
Buổi trưa tỉnh dậy, Bạch Miên chầm chậm xuống cầu thang, pha cho một tách bạc hà lá sen, bàn khám mạch, chờ đợi vị duyên chủ thứ ba đến.