Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 169: Nỗi Khổ Từ "Tiên Cá"
Cập nhật lúc: 2025-07-22 23:21:36
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Mang "phì" một tiếng bật : "Cô đang đùa đấy chứ? Vừa mới rừng, giờ cá. Thế giới gì nhiều thứ kỳ lạ đến . Theo thấy, cá của cô tám phần là đóng giả!"
Cô em gái vẻ mặt mơ hồ: " cũng . từng tận mắt thấy cá , chỉ trai từng gặp. Chuyện thì dài lắm, xin kể từ đầu."
" tên Tưởng Tiểu Bình, trai tên Tưởng Thanh Vân. Chúng là hai em ruột, vốn cùng lớn lên ở nông thôn. Vài năm , cha chúng may qua đời. một họ hàng xa nhận nuôi, còn trai lúc đó là lớn nên ai nhận nuôi. Anh trực tiếp ngoài công."
"Anh em chúng chênh lệch tuổi tác lớn, nhiều điểm chung. Hơn nữa, nhận nuôi, chúng ít khi gặp mặt, cả năm cũng mấy câu, chỉ đến dịp lễ Tết mới hỏi thăm ."
"Gia đình nhận nuôi đối xử với , coi như con gái ruột. Dưới sự chăm sóc của họ, lớn lên đến mười tám tuổi và cũng thi đậu đại học. Hiện tại, nhận giấy báo trúng tuyển."
"Năm học lớp 12, bố nuôi để tập trung học hành, nghiêm cấm dùng điện thoại. Vì , mãi đến kỳ thi đại học mới điện thoại của riêng . Vừa mở điện thoại, thấy tin nhắn của trai."
Tưởng Tiểu Bình đưa điện thoại cho xem, đó :
【Em, nước ngoài bắt cá , thể sẽ lâu lắm, đừng lo lắng.】
"Tin nhắn gửi từ tháng 12 năm ngoái, cách đây hơn nửa năm . Anh chỉ một câu , gì thêm. Nhận tin nhắn hoảng sợ lắm, lập tức về làng tìm ."
"Căn nhà trong làng khóa chặt cửa, bóng dáng . Người làng cũng nửa năm nay thấy . thấy những ngày cuối cùng khi mất tích, ở cùng Vương Nhị Lại trong làng."
"Vương Nhị Lại bằng tuổi , đây là một kẻ lông bông, phát tài, xây biệt thự trong làng, mua xe sang, tiêu tiền cũng hào phóng. Mọi gặp mặt đều gọi là ông chủ Vương."
"Sau khi ngóng tin tức, chạy đến nhà Vương Nhị Lại để chất vấn. Vương Nhị Lại hề hoảng sợ, cho xem lịch sử trò chuyện WeChat của và . chụp tất cả, xem." Tưởng Tiểu Bình đưa điện thoại cho xem.
Tưởng Thanh Vân: 【Anh, em về nhà nghĩ kĩ , chuyện cá , em định tham gia. Em ba mươi mấy tuổi , nếu tìm cá, đời em thật sự hy vọng gì nữa.】
Vương Nhị Lại: 【Thông minh, tin là đúng . Đều là trong làng, sẽ lừa chú . Lần chỉ cần chú dám khơi, đảm bảo giúp chú mang về một con cá!】
Tưởng Thanh Vân: 【Hê hê, , với em thật. Chả trách phát tài lớn, hóa nghề .】
Vương Nhị Lại: 【Suỵt, im miệng! Anh cho chú là tin tưởng chú, chú lung tung với khác đấy!】
Tưởng Thanh Vân: 【Em đảm bảo, nếu em , em sẽ là cháu nội của !】
Vương Nhị Lại: 【Thôi , đừng mấy chuyện linh tinh nữa, tối nay chú đến nhà , sẽ cho chú chi tiết kế hoạch khơi.】
Tưởng Thanh Vân: 【Không thành vấn đề, , thể cho em xem ảnh cá ?】
Tưởng Tiểu Bình lướt ngón tay xuống, Vương Nhị Lại gửi cho Tưởng Thanh Vân vài tấm ảnh chân dung của các cô gái xinh . Những cô gái tuy vẻ ngoài tinh xảo nhưng tổng thể toát lên một cảm giác kỳ lạ. Hạ Mang phóng to ảnh xem kỹ, lập tức :
"Ê, đây ảnh AI tạo ?"
Tưởng Tiểu Bình ngượng ngùng gật đầu: " cũng , nhưng học hành nhiều, phân biệt mấy cái , chắc là lừa ."
"Rồi nữa?"
Bạch Miên trượt màn hình xuống, cuộc trò chuyện của hai chỉ dừng ở đó, tất cả đều là tin nhắn từ năm ngoái.
Tưởng Tiểu Bình : "Vương Nhị Lại , sở dĩ mấy năm nay phát tài là vì chuyên nước ngoài tìm những sinh vật phi tự nhiên, bán cho các đại gia trong nước. Rất nhiều giàu hứng thú với chuyện . Vì sợ hải quan kiểm tra, nên chỉ thể tự lén lút lái thuyền nước ngoài, một chiếc thuyền nhỏ."
"Thật nghi ngờ lời , nhưng cách nào khác, chỉ mới manh mối về sự mất tích của , nên đành kiên nhẫn tiếp."
"Hắn thường ngày việc gì cũng tự lái thuyền nhỏ nước ngoài dò la tin tức, xem ở tin tức về sinh vật phi tự nhiên. Mọi đấy, là loại lén lút xuất cảnh, cần visa, tự do."
"Cả năm ngoái thu hoạch gì, cho đến tháng 12, một tin tức – phát hiện cá ở một vùng biển."
"Đây là cá mà! Nếu thể bắt một con mang về nước, thì nửa đời lo ăn mặc nữa! Vương Nhị Lại hứng thú, lập tức quyết định lên đường đến vùng biển ."
"Vùng biển đó rộng lớn, dễ gặp bão và sương mù dày đặc. Đã ít tàu thuyền đến khám phá nhưng đều về. Những con tàu biến mất càng tăng thêm vẻ bí ẩn cho câu chuyện."
"Truyền thuyết kể rằng cá chỉ xuất hiện những ngày sương mù. Cho đến nay ai thấy dung mạo thật của cô . Mỗi khi cá xuất hiện, trong màn sương sẽ vang lên một khúc ca bí ẩn. Chỉ cần theo tiếng hát mà tìm, sẽ tìm nơi ở của cá."
" rằng, tiếng hát của cá thể khiến con quên quá khứ, vĩnh viễn ở biển, nên việc bắt cá hề dễ dàng."
Nghe đến đây, Hạ Mang cắt lời cô: "Đợi , đây chẳng nội dung trong thần thoại Hy Lạp ? Hắn chép ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-169-noi-kho-tu-tien-ca.html.]
Tưởng Tiểu Bình khổ: "Đương nhiên tin . Vương Nhị Lại bình thường lêu lổng, ba hoa chích chòe, lời chẳng mấy câu là thật. chỉ mất tích đó thôi."
"Vương Nhị Lại , chuyến khó khăn chồng chất, dám một , nên thành lập một đội riêng. Hắn tìm , và vài thanh niên trai tráng ở các làng khác."
"Cuối cùng tìm tổng cộng bảy , hứa với họ rằng chỉ cần sống sót trở về sẽ trả công hậu hĩnh. Những đa là lao động khổ sai, quen chịu đựng cuộc sống khó khăn, cơ hội đổi đời, vì họ đều sẵn sàng theo đánh cược mạng sống."
Bạch Miên khẽ nhíu mày: "Nghe cô kể thì trai cô và Vương Nhị Lại là quan hệ thuê mướn. Vậy tại trai cô đòi xem ảnh cá? Nếu là quan hệ thuê mướn thì cứ chuyện tiền bạc thôi chứ, huống hồ những bức ảnh đó còn là ảnh giả, Vương Nhị Lại sợ lộ tẩy ?"
Tưởng Tiểu Bình thở dài: " , lời Vương Nhị Lại chẳng mấy câu là thật, chỉ thể chọn lọc một thông tin hữu ích từ những lời vô nghĩa của ."
"Đến ngày hẹn, cả nhóm họ chính thức khơi. Chưa đến vùng biển bí ẩn đó, họ gặp thời tiết giông bão. Con thuyền quá nhỏ, mặc dù mấy họ cố gắng hết sức chống đỡ, nhưng con thuyền vẫn lật úp. Bảy còn đều bỏ mạng đáy biển, chỉ Vương Nhị Lại may mắn gặp một con tàu lớn, đưa trở về bờ."
"Đây là bộ câu chuyện kể cho . Hắn trai chắc chắn c.h.ế.t , cơn bão lớn như , trai thể sống sót . cần tốn công tìm kiếm nữa, thể đưa hai ba vạn tệ tiền mai táng, để chôn cất trai ở một ngọn núi trong làng."
Hạ Mang bất bình cô: "Dựa cái gì chứ? Người thấy, xác thấy, chỉ dựa cái miệng của mà thể khẳng định c.h.ế.t ? Lùi một vạn bước mà , dù thật sự chết, chỉ bồi thường hai ba vạn tệ thì quá đơn giản . Hắn là tổ chức khơi, bồi thường cho cô một khoản tiền lớn chứ!"
Tưởng Tiểu Bình: "Lúc đó trong lòng cũng nghĩ , nhưng . Thứ nhất, giữa họ ký hợp đồng, bằng chứng nào chứng minh và Vương Nhị Lại là quan hệ thuê mướn. Thứ hai, thế yếu, dám cứng rắn với Vương Nhị Lại. Vì chọn cách mềm mỏng, lớn một trận ở nhà Vương Nhị Lại, cầu xin thật, nhưng tác dụng gì, Vương Nhị Lại thiếu kiên nhẫn đuổi ."
Hạ Mang hừ một tiếng: "Hừ, cầu xin loại vô đó đương nhiên vô ích. Đối với loại , dùng biện pháp cứng rắn, cô đ.ấ.m cho vài cú, đánh cho phục, xem !"
Bạch Miên giữ chặt nắm đ.ấ.m đang định hành động của Hạ Mang, đầu hỏi Tưởng Tiểu Bình: "Cô còn manh mối nào khác ?"
Tưởng Tiểu Bình sáng mắt lên: "Đương nhiên , hơn nữa, đáng tin cậy hơn Vương Nhị Lại nhiều."
"Ngày hôm đó khỏi nhà Vương Nhị Lại lâu thì thấy tiếng bước chân lạo xạo phía . sợ là nên đầu , phát hiện đang trốn trong bụi cỏ là một bé. Thấy phát hiện , bé liền chạy một mạch dẫn đến một góc hẻm vắng vẻ. Cậu bé trong bóng cây đợi , dường như lời gì với ."
" bước tới, bé thiện vẫy tay với . Cậu tên là Vương Lỗi Lỗi, là con trai của Vương Nhị Lại, năm nay sáu tuổi."
"Nghe bé là con trai của Vương Nhị Lại, lập tức mất hết thiện cảm. định bỏ , nhưng bé giữ bằng một câu – bé , tung tích của trai ."
" và xổm xuống. Cậu bé cũng dài dòng, mở miệng ngay –"
Tưởng Tiểu Bình bóp giọng, bắt chước giọng của bé:
"Chị ơi, thật bố em lừa chị đấy. Anh trai chị c.h.ế.t , vẫn còn sống."
"Anh chìm xuống đáy biển mà vương quốc của cá. Những cá đó là mỹ nữ, họ răng nanh sắc nhọn, tay còn cầm các loại vũ khí, ai nấy đều hung dữ. Anh trai chị và những khác xuống thuyền họ giam giữ."
"Những cá đó đói, họ chỉ ăn thịt mới lớn lên . Anh trai chị và những khác đều coi là thức ăn của họ. Họ sẽ ăn thịt con mồi ngay lập tức, mà sẽ đùa giỡn một hồi, họ thích ngược đãi con , thích con la hét, cho đến khi con tắt thở, họ mới đem ăn."
"Hơn nữa cá ăn cả mà ăn từ từ, tháng ăn một miếng nội tạng, tháng ăn một miếng nội tạng khác, cứ như từ từ cho yếu ớt còn sức chống cự."
"Những khác đều ăn thịt , bây giờ đến lượt trai chị . Nếu trai chị rời khỏi vương quốc của cá nữa, thì cũng sẽ trở thành món ăn của cá!"
Đoạn kể khiến đều hoảng sợ. Hạ Mang chút khó hiểu : "Đứa bé mới sáu tuổi, nó những chuyện ?"
"Trẻ con bây giờ lên mạng suốt ngày, nên trưởng thành sớm hơn, với lúc đó cũng còn tâm trí mà suy nghĩ nhiều nữa," Tưởng Tiểu Bình , " sốt ruột lắm, vội vàng hỏi bé để đến vương quốc của cá. Cậu bé , chỉ cần lên thuyền của bố bé là thể đến vương quốc cá. Vương quốc đó ở một hòn đảo, khó, cái khó là . Chưa ai sống sót trở về."
" xong thấy lạ, lập tức hỏi bé, bố bé . Cậu bé , bố bé cần lo lắng mấy chuyện đó, vì bố bé sớm ký kết khế ước với cá, trở thành nô bộc của cá . Cái gọi là hành động bắt cá cũng là một trò lừa đảo lớn do bố bé bịa , mục đích là để lừa con lên vương quốc cá, trở thành thức ăn cho cá."
"Gia đình họ sở dĩ đột nhiên trở nên giàu , cũng là vì cá trả cho bố bé một khoản thù lao hậu hĩnh."
Hạ Mang le lưỡi: "Nghe vẻ hoang đường quá, như chuyện trong mơ . Chắc bé tự mơ thấy chứ?"
Tưởng Tiểu Bình vội vàng lắc đầu: "Không, bé bé lén lút chơi điện thoại của bố bé, những chuyện đều là bé thấy video. Cậu bé còn giúp lấy trộm một bức ảnh , chính là bức —"
Cô , cầm lên bức ảnh mà cô đưa ngay khi mới cửa.
"Đây chắc chắn là ảnh chụp gần đây của trai , trông già dặn hơn nhiều, cũng gầy nhiều. Nếu bé sự thật, bé thể đưa bức ảnh ?"
"Có bức ảnh thì chứng tỏ việc trai cô mất tích chắc chắn liên quan đến Vương Nhị Lại, tại cô báo cảnh sát?" Bạch Miên hỏi.
Tưởng Tiểu Bình do dự : "Đứa bé đó báo cảnh sát. Nếu báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt bố nó , thì bố nó sẽ bao giờ lối vương quốc cá nữa. Như , trai sẽ c.h.ế.t chắc."
"Vậy theo lời họ , cách duy nhất để cứu trai cô là..." Giọng Hạ Mang trở nên nghiêm trọng.
Tưởng Tiểu Bình tiếp lời cô: "Lén lút lên thuyền của Vương Nhị Lại, theo đến vương quốc cá."