Huyền Học Trung Y, Livestream Xem Bói - Chương 46: Sự Thật Đắng Cay
Cập nhật lúc: 2025-07-21 05:24:47
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Còn chuyện khác ?"
Phương Hưng Nghiệp phịch xuống, bực bội hỏi: "Đã đến nước , còn thể tệ hơn nữa ?"
Bạch Miên: "Phương Khung khi nghiệp mới bảo vệ, mà là từ khi khỏi thôn luôn bảo vệ. Số tiền học phí đại học mà ông đưa cho đều tiêu xài hết ."
Phương Hưng Nghiệp đập mạnh đùi : "Cái thằng phá gia chi tử ! Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt vất vả cày ruộng ở nhà, từng xu từng hào tích cóp . Bình thường còn dám tiêu, ốm đau cũng dám bệnh viện, nó thì , tiêu tiền như nước! Tức c.h.ế.t mất!"
Vừa , Phương Hưng Nghiệp thất thểu xổm xuống đất, mắt đỏ hoe: " vất vả bao nhiêu năm, cứ tưởng nuôi một đứa con học đại học, ai ngờ cuối cùng thành công cốc! Quan trọng nhất là trong thôn đều nó thi đậu Đại học Nam Thành , cả làng ăn cỗ lợn nhà , bây giờ thành thế , còn mặt mũi nào về quê nữa? thành trò cho cả làng !"
Xung quanh im lặng như tờ, đều an ủi Phương Hưng Nghiệp thế nào. Ông im lặng một hồi lâu, tự giễu cợt : "Mấy hôm , cái thằng hỗn láo mua cho nhà bao nhiêu là đồ, nào là đồ dinh dưỡng, máy massage. còn tưởng nó ăn phát đạt ở ngoài, bây giờ nghĩ chắc đều là lấy tiền học phí đại học của mua cả. là của thiên trả địa!"
"Không," Bạch Miên , "những thứ đó đúng là tiền tự kiếm mua. Từ khi bảo vệ, mỗi tháng đều kiếm hơn vạn tệ."
Hy vọng lóe lên khuôn mặt Phương Hưng Nghiệp: "Sao thế ? xem bảng lương của nó , lương bảo vệ mỗi tháng chỉ ba nghìn tệ, lấy nhiều tiền thế? Chẳng lẽ bảo vệ còn thưởng hả? Nếu thế thì cứ bảo vệ cũng ."
Bạch Miên khẽ lắc đầu: "Số tiền đó công ty bảo vệ trả cho , mà là do kiếm từ nghề tay trái. Ngoài bảo vệ , Phương Khung còn phận thứ hai."
"Thân phận gì?" Phương Hưng Nghiệp lo lắng hỏi.
"Kẻ trộm." Bạch Miên chậm rãi , "Hắn là bảo vệ, luôn lợi dụng sự tiện lợi của nghề nghiệp để trộm đồ của cư dân, đó bán các trang web đồ cũ để kiếm lời."
Nghe hai chữ đó, tia hy vọng cuối cùng của Phương Hưng Nghiệp cũng tan vỡ. Hai chân ông mềm nhũn, quỵ hẳn xuống đất. Ông và vợ vất vả nuôi con bao nhiêu năm, những nuôi tài, mà còn nuôi một tên trộm.
Ông lẩm bẩm: "Cái thằng khốn kiếp , gan thì cóc ké mà dám trộm đồ! Để tìm nó, nhất định sẽ đánh gãy chân nó, cho nó cả đời xe lăn xem nó còn dám trộm đồ của khác !"
"Đại sư, cô , nó trộm đồ gì của ? Dù là đồ quý giá đến , cũng sẽ trả cho , dù trâu ngựa cũng trả!"
Bạch Miên: "Đồ lót. Hắn trộm đồ lót của cư dân nữ, đó bán . Vì giá trị đồ lót cao, đủ tiêu chuẩn khởi tố, nên cư dân trong khu chung cư vẫn báo cảnh sát."
"Đồ lót... là áo n.g.ự.c và quần lót của phụ nữ?" Khuôn mặt Phương Hưng Nghiệp lúc trắng lúc xanh, "Nó trộm cái thứ đó gì? Đầu óc nó vấn đề ?"
Què ca với Phương Hưng Nghiệp: "Có những đàn ông thích mua đồ lót qua sử dụng mạng. Đó là một loại sở thích đặc biệt. Trên đời thế nào cũng , ông cũng là bình thường."
Phương Hưng Nghiệp run rẩy môi, n.g.ự.c phập phồng, tức đến mức huyết áp tăng cao. Ông gắng gượng dậy, với Bạch Miên:
"Đại sư, thể chấp nhận nó thi đậu đại học, nhưng thể chấp nhận con trai là một tên trộm đồ, hơn nữa còn trộm những thứ... bỉ ổi như thế . Đây quả thực là nỗi nhục nhã lớn nhất! Người nhà họ Phương chúng thể tiền đồ, nhưng thể phạm pháp! Chuyện quá hoang đường, thể chỉ cô vài câu mà tin. cũng con trai thế nào ."
Vừa , ông nhặt điện thoại đất lên, chuẩn gọi cho con trai.
Bạch Miên nhắc nhở: "Đừng gọi điện thoại cho con trai ông bây giờ, hậu quả sẽ nghiêm trọng."
Phương Hưng Nghiệp: "Tại ?"
Bạch Miên: "Bởi vì, đang trộm đồ lót ở nhà khác."
Bạch Miên dứt lời, xung quanh phá lên .
Phương Hưng Nghiệp cảm thấy mất mặt vô cùng, bất chấp tất cả : "Không thể nào! Con trai sẽ những chuyện bỉ ổi như ! nhất định gọi điện thoại chứng minh cho xem!"
Ông đồng hồ, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, qua giờ nghỉ trưa, gọi điện thoại bây giờ chắc chắn con trai ông sẽ máy.
Nghĩ , ông bấm gọi .
Bạch Miên kịp ngăn cản, bất lực thở dài.
————————
Trong khu dân cư Long Đế Hoa Uyển, Phương Khung đang leo lên theo đường ống nước bên ngoài tòa nhà. Trước đây ở quê thường xuyên leo cây, động tác luyện thuần thục, mất mấy phút leo lên đến ban công một căn hộ tầng năm.
Đây là một khu dân cư cao cấp, nhà nào cũng ban công mở, bình thường đều phơi quần áo ở ban công, điều thuận tiện cho Phương Khung trộm đồ lót.
Hôm nay đến lượt Phương Khung nghỉ, ai ngờ rằng đáng lẽ đang ngủ ở ký túc xá xuất hiện ở khu dân cư. Anh liếc thời gian, bây giờ là hai giờ rưỡi chiều, đội bảo vệ ba giờ mới bắt đầu tuần tra, còn nửa tiếng nữa, thời gian đủ .
Phương Khung nhắm căn hộ từ lâu . Anh căn hộ chỉ một phụ nữ độc ở, phụ nữ đó ban ngày , tối mới về nhà. Ban ngày nhà cô ai, hơn nữa cái ban công là góc khuất của camera giám sát, quả thực lựa chọn nào hơn.
Phương Khung lộn một cái, nhảy ban công căn hộ đó, nhanh tay hái mấy chiếc áo lót treo giá phơi của phụ nữ. Anh đếm lượng, ước tính giá tiền trong lòng.
lúc chuẩn rời , đột nhiên thấy tiếng động lạ phát từ trong nhà. Anh tò mò tiến gần, qua cửa kính bên trong, phát hiện một đôi nam nữ đang mật.
Lòng Phương Khung ngứa ngáy khó chịu, rón rén nấp một chậu cây xanh lớn ở ban công, lén xem hết màn kịch .
Nhìn thấy khuôn mặt phụ nữ, Phương Khung nhận đó chính là nữ chủ nhà sống ở đây. Bình thường về cô đều chào hỏi , nhưng đàn ông quen, xem là cư dân ở đây.
Phương Khung xem mấy phút, cửa phòng ngủ đột nhiên đẩy , một đàn ông giận dữ xông phòng ngủ, hét lớn về phía đôi nam nữ giường: "Hai cái đồ chó má , dám cái chuyện ở nhà ?"
Phương Khung che miệng trộm, hóa đây mới là chủ nhà thật sự, đàn ông bên cạnh nữ chủ nhà là "kẻ gian phu", hóa bắt gặp cảnh ngoại tình!
Đôi nam nữ giường đều giật hoảng sợ, phụ nữ vội vàng dậy mặc quần áo, đàn ông bắt gian thì vẻ mặt bình tĩnh, xuống giường đến mặt chủ nhà, đưa cho một điếu thuốc, cố gắng chuyện với , nhưng chủ nhà tát bay điếu thuốc.
Chủ nhà giận dữ chỉ tay kẻ gian phu mắng: "Thằng Tiểu Tôn, mày đúng là đồ gì! Nếu sợ tù, tao thật đ.â.m c.h.ế.t mày! Tao coi mày như em, mày dám cắm sừng tao!"
Tiểu Tôn im lặng xổm xuống, đàn ông mắng nhiếc, dám cãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/huyen-hoc-trung-y-livestream-xem-boi/chuong-46-su-that-dang-cay.html.]
Người đàn ông càng nghĩ càng tức, tiếp tục mắng: "Hồi mày thất nghiệp việc , đến cầu xin tao, tao đối xử với mày thế nào? Tao tốn bao nhiêu công sức nhờ vả các mối quan hệ để mày tài xế ở công ty vợ tao, kết quả mày thì ? Ở trong căn nhà tao mua, giường tao, ngủ với vợ tao, mày đối xử với tao như thế đấy hả? Đ.m thằng cha mày, tao nhờ mày lái xe cho vợ tao, bảo mày 'lái xe' với vợ tao!"
Tiểu Tôn rít thuốc, vẫn dám gì.
Nữ chủ nhà giường mặc xong quần áo, chậm rãi bước xuống, đầy khí thế chắn mặt Tiểu Tôn, với chủ nhà: "Anh đừng nữa, gì thì nhằm , là chủ động, thế nào? Anh về nhà, còn cho tìm đàn ông ? Chẳng lẽ cứ thủ tiết sống góa bụa cả đời hả?!"
Người đàn ông nghiến răng ken két: "Khốn kiếp, tao về nhà! Tao còn vì công việc ! Hồi công ty bảo điều tao công tác ở phương Nam, một năm mới về nhà một , nhưng lương gấp đôi, tao hỏi ý kiến mày, mày đồng ý còn gì! Tao chạy xa như thế cũng là vì cái nhà , tao việc cật lực thì lấy cuộc sống như bây giờ, lấy cái nhà to như thế ?"
"Hồi tao mới phương Nam, tình cảm của chúng bao, ngày nào mày cũng hỏi han tao đủ điều, nhưng dần lạnh nhạt. Tao cảm thấy gì đó đúng, liền mua chuộc hàng xóm đối diện, bảo họ để ý giúp tao. Cứ khi nào mày dẫn đàn ông về nhà thì báo cho tao, ai ngờ kết quả thật sự bắt gặp cảnh , đồ đĩ thõa trơ trẽn!"
Người phụ nữ giật lấy điếu thuốc của Tiểu Tôn, tự rít một : ", trơ trẽn, cần đàn ông, là một sống sờ sờ, nhu cầu của riêng . Nói thật cho , chán ngán cái cuộc hôn nhân xa cách . Hơn nữa, mấy năm nay ở công ty ăn cũng tệ, liên tiếp hai thăng chức tăng lương. Cho dù rời xa , mức sống của cũng hề giảm sút. Chúng ly hôn ."
Người đàn ông giận dữ thể kìm nén: "Không cần cô , giữa chúng kết thúc từ lâu ! Từ cái cô ngoại tình đầu tiên, chúng kết thúc ! các phản bội , dễ dàng bỏ qua cho các . sẽ thành áp phích chuyện ngoại tình của cô, dán khắp công ty, cho tất cả cô là loại gì. sẽ khiến cô bại danh liệt ở công ty!" Người đàn ông cúi đầu, đá một cái Tiểu Tôn đang xổm đất: "Còn mày, thằng họ Tôn , dám cái chuyện thì đừng mơ giữ cái công việc đó nữa!"
Nghe thấy câu , Tiểu Tôn nắm chặt tay, dậy, đổi hẳn thái độ khúm núm đó: "Không, mắng thế nào cũng , nhưng thể khiến mất việc. Cả nhà còn trông chờ đồng lương của đấy. Nếu dám khiến mất việc, hôm nay sẽ để bước chân khỏi cánh cửa !"
Bầu khí giữa hai đàn ông trở nên căng thẳng như dây đàn, đàn ông thách thức : "Được thôi, thì thử xem, xem rốt cuộc ai bước khỏi cánh cửa !"
Nhìn hai đàn ông sắp lao đánh , Phương Khung đang xem kịch đến cao trào thì điện thoại di động của đột nhiên reo lên. Anh giật toát mồ hôi lạnh, vội vàng cúp máy, nhưng tiếng chuông vẫn ba trong nhà thấy.
Ba cùng ban công, đàn ông đá văng chậu cây xanh, thấy Phương Khung đang trốn phía .
Sắc mặt cả ba đều đổi. Người đàn ông thể tin phụ nữ : "Cô chỉ lén lút tìm đàn ông lưng , mà còn một lúc tìm hai , khẩu vị của cô lớn thật đấy! Sao đây phát hiện cô là loại như ? Thật thà khai mau, ở ngoài cô còn bao nhiêu tình nhân nữa?!"
Tiểu Tôn ngơ ngác: "Chị dâu, chị còn bồ nhí nữa hả?"
Vẻ mặt phụ nữ kinh hoàng, trăm miệng cũng nổi: "Không , thật sự của , căn bản quen , cũng từ tới, đột nhiên xuất hiện ở đây!"
Người đàn ông lạnh khinh bỉ: "Thôi , cô coi là đồ ngốc ? Còn từ tới, chắc chắn là cô dẫn nhà chứ gì, chẳng lẽ còn bay nhảy ?"
Người phụ nữ nhún vai: " , nếu tin cũng hết cách."
Người đàn ông tức đến tái mét mặt mày: "Cô còn thừa nhận, đồ lót của cô đang ở trong tay , còn gì để nữa? Thôi , phí lời với các nữa. Ba các thông gian với cấu thành tội phạm . Bây giờ gọi điện báo cảnh sát, các gì thì giữ mà với cảnh sát !"
Vừa , đàn ông định gọi điện báo cảnh sát, Phương Khung thấy liền hoảng hốt. Anh sợ cảnh sát phát hiện là một tên trộm vặt, bắt tù. Trong cơn hoảng loạn, trèo qua lan can ban công, nhảy phía đường ống nước, trốn theo đường ống.
Có lẽ vì quá hoảng sợ, bám đường ống, mà nhảy thẳng xuống đất, ngã xuống sân khu dân cư.
————
Phương Hưng Nghiệp gọi điện thoại cho con trai nhưng cúp máy, ông chút hổ, giải thích với xung quanh: "Chắc con trai đang trực ca, lúc trực ca tiện điện thoại, lát nữa gọi cho nó. Tóm cứ tin , con trai nhất định sẽ những chuyện bỉ ổi như ."
Vài phút , Phương Hưng Nghiệp cầm điện thoại định gọi cho Phương Khung, kịp bấm thì Phương Khung gọi cho ông. Phương Hưng Nghiệp vui mừng khoe với :
"Mọi xem , nó chủ động gọi cho . bảo mà, con trai nãy chắc chắn đang bận!"
Phương Hưng Nghiệp bắt máy, đầu dây bên truyền đến một giọng xa lạ:
"Alo, xin chào, là bố của Phương Khung ?"
Phương Hưng Nghiệp cảm thấy gì đó , vội vàng trả lời: "Vâng."
Giọng xa lạ : "Thưa bác Phương, cháu là đội trưởng đội bảo vệ. Phương Khung xảy chuyện , nhảy từ lầu xuống, cả hai chân đều gãy , cũng hôn mê bất tỉnh. Xe cứu thương đưa đến Bệnh viện Nhân dân thành phố, bác sĩ cần nhà ký giấy. Bác mau đến ! Tình hình cụ thể phức tạp, đợi gặp mặt cháu sẽ rõ với bác ..."
Phương Hưng Nghiệp mà vô thức buông tay, chiếc điện thoại trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan tành. Ông cũng chẳng để ý đến điện thoại nữa, ba chân bốn cẳng chạy ngoài.
Bạch Miên theo bóng lưng ông : "Ông ... hình như trả tiền."
Hôm nay ba quẻ xong, đám đông hóng chuyện cũng giải tán hết. Bạch Miên chào tạm biệt khán giả livestream, tắt sóng. Hôm nay thời gian còn sớm, dù cũng việc gì, cô định về phòng sách một lát.
Bạch Miên dậy, bước lên lầu hai thì thấy gọi từ phía .
"Đại sư——"
Cô đầu , thấy vợ chồng Lý Mặc ở cửa. Lý Mặc chào một tiếng: "Đại sư, phiền cô chứ? Chúng vẫn luôn xem livestream của cô, cố ý đợi cô giải quyết xong chuyện mới đến."
Bạch Miên mỉm với Lý Mặc, hỏi: "Kết quả kiểm tra ?"
"Ừm," mắt Lý Mặc đỏ hoe , "giống như cô , đứa bé thật sự là siêu nam tính. nghĩ kỹ , đứa bé dù thế nào cũng thể giữ . chuẩn đến bệnh viện phẫu thuật bỏ đứa bé."
Bạch Miên Lý Mặc đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô , gì.
Cao Cẩn bụng khuyên nhủ: "Cô bé đừng buồn quá, chuyện con cái cũng là do duyên phận. Hai đứa cứ giữ tâm trạng thoải mái, sống với , một ngày nào đó con cái đến thì ?"
Lý Mặc lắc đầu: "Không, bác sĩ , khả năng chúng tự mang thai gần như bằng . Chúng bàn bạc kỹ , chúng chỉ một đứa con của riêng , thực đứa bé nhất thiết quan hệ huyết thống với chúng , cho dù là con của khác, chỉ cần nó chúng nuôi nấng từ nhỏ, thì cũng chẳng khác gì con ruột."
Vẻ mặt Cao Cẩn kinh ngạc: "Vậy hai đứa định nhận con nuôi ?"
"," Lý Mặc gật đầu, Bạch Miên, "Đại sư, chúng định nhận một đứa con nuôi. hẹn với bên trại trẻ mồ côi , lát nữa chúng sẽ đến thăm các cháu. mời cô cùng , giúp xem xét, xem nhận cháu nào thì ."
"Trại trẻ mồ côi?"
Bạch Miên chợt nhớ , đó chính là nơi cô lớn lên.